Bạn Cùng Phòng Thích Trộm Đồ

Chương 4


3 tuần

trướctiếp

Tôi là người miền Nam, sau khi đến Bắc Kinh thực sự không thể thích nghi được với sự khô hanh ở đây. Gót chân của tôi luôn nứt nẻ.

Lần trước mẹ tôi đến đây, mẹ đã mang thêm cho tôi hai chai La M*r. Kêu tôi dùng bôi chân, mẹ nói cách này hiệu quả lắm.

Để thuận tiện, tôi đặt một chai trên giường, một chai trên bàn.

Bây giờ chuyện này lại trở thành cố ý hãm hại cậu ta?

Có lẽ là vì sự kinh ngạc của tôi quá rõ ràng, Giang Hân cảm thấy mình nhất định đã nói đúng sự thật, càng phẫn nộ mà phân tích:

“Tôi đã nói mà, mỗi lần cậu ở dưới chưa bao giờ bôi chai đó. Mỗi ngày đều chỉ dùng cái chai màu trắng kia."

“Tôi còn tưởng cậu thấy La M*r quá mắc, tiếc tiền nên không sử dụng, ai ngờ thật ra cậu không dùng vì cố ý để đó cho tôi dùng.”

“Cậu cũng quá độc ác rồi!”

Tôi có thể nói gì đây?

Nói chai màu trắng đó là do chị dâu minh tinh của tôi cố ý nhờ người làm riêng dựa theo tình trạng da của tôi.

Chẳng qua đại sư làm ra những món dưỡng da này là người phóng khoáng, dễ dãi, ông ấy tùy tiện lấy đại cái chai để đựng, nhìn thoáng qua trông có vẻ rẻ tiền.

Hay tôi nên cảm ơn Giang Hân, vì "biết" tôi cảm thấy tiếc chai La M*r nên đã đại phát từ bi thay tôi xài hết.

Giang Hân vẫn đang nhìn chằm chằm tôi dưới gầm giường, như thể cậu ta sẽ không bỏ qua nếu tôi không đưa ra lời giải thích.

Trên hai giường còn lại, Lâm Lâm và Vương Mẫn như đang xem kịch hay, trên tay còn cầm một nắm hạt dưa.

Nhưng tôi không muốn lãng phí thời gian với mấy đứa ngốc này.

Tôi lấy một lượng lớn La M*r bôi trực tiếp lên gót chân, nhìn xuống vẻ mặt thay đổi đột ngột của cậu ta, trên mặt nở một nụ cười nửa miệng:

“Tôi luôn dùng thứ này để bôi chân."

“Tôi không nghĩ tới phòng này sẽ có người lấy mấy chai này của tôi để bôi lên mặt.”

Vừa nói, trong đầu tôi vừa mặc niệm: La M*r, thực xin lỗi, không phải do em, chỉ là chị phải dập tắt cái sự kiêu ngạo này của Giang Hân!

Nói xong, tôi phớt lờ khuôn mặt đỏ bừng của cậu ta, ra khỏi giường, đem nhét mọi thứ vào tủ, còn đặt biệt khóa tủ rồi đem chiếc khóa đưa ra trước mặt cậu ta.

“Cuối cùng, hy vọng cậu có thể hiểu cho rõ, đây đều là đồ của tôi. Cho dù cậu có kiện tới ông trời đi chăng nữa, cậu cũng không biến sai thành đúng được đâu!”

“Nhưng ít nhất cậu sẽ không có cơ hội tạt nước bẩn vào người tôi nữa đâu.”

“Bởi vì...từ giờ trở đi cậu sẽ không thể chạm vào bất cứ thứ gì của tôi nữa!”

Giang Hân tức giận đến mức khuôn mặt cậu ta hết chuyển sang màu xanh lại tới màu trắng, trông không khác gì cái bảng pha màu.

Sau một lúc lâu mới hung hăng đóng sầm cửa bỏ ra ngoài.

Trước khi rời đi, cậu ta còn liếc tôi một cái :

“Cậu có gì đặc biệt hơn người khác?! Còn không phải là ỷ vào khuôn mặt này kiếm được bạn trai giàu có sao? Chờ mà coi!”

Lúc đó tôi còn đang không hiểu ý cậu ta là gì.

Phải đến ba tháng sau, cậu ra mới đăng một bức ảnh cực kỳ phản cảm lên WeChat.

Trong ảnh, lưng cậu ta tựa vào vô lăng, mặt đỏ bừng, tóc bù xù, dây váy rớt xuống, trông rất khó coi.

Bối cảnh trong bức ảnh là chiếc xe của bạn trai tôi.

Tôi nhìn thoáng qua đã nhận ra vô lăng phía sau Giang Hân. Đó là một chiếc bọc vô lăng độc nhất vô nhị mà tôi đã vẽ cho Đoạn Chu khi anh ấy mua cái ô tô đó cách đây nửa năm.

Các hình vẽ trên đó đều là phiên bản hoạt hình của tôi và Đoạn Chu.

Tôi siết chặt tay.

Hóa ra người phụ nữ này trộm đồ của tôi tới nghiện rồi.

Lần này còn dám trộm cả bạn trai tôi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp