【ZHIHU】LẦN ĐẦU TIÊN...

Chương 6


3 tuần


[10] - Ngoại truyện - góc nhìn của Kỳ Hạc Dật.

Sau khi dùng mọi cách để hỏi thăm, tôi mới biết được người có thể giúp mình bổ sung linh khí lại chính là người ở bên cạnh tôi.

Thế nên ngày đầu khai giảng năm học mới, tôi đã để mắt tới Hứa Trừng.

Người khác đều cho rằng cô ấy ngốc, đúng là một đám người có mắt như mù!

Không ai biết cô bạn cùng bàn của tôi trân quý đến cỡ nào, cô ấy quan trọng hệt như sinh mệnh của tôi vậy.

Vì vậy, tôi đã suy nghĩ ra một biện pháp, lấy cớ dạy kèm để từ từ tiếp cận Hứa Trừng, rồi viện đủ mọi lý do để được gần cô ấy hơn.

Từ việc chạm vào bàn tay nhỏ nhắn ấy lúc đầu đến ôm ôm ấp ấp về sau, tôi chợt nhận ra cảm giác thèm ăn của mình ngày một lớn hơn, chỉ một chút ít tiếp xúc cơ thể không đủ khiến tôi cảm thấy thỏa mãn.

Thậm chí có một lần do đắc ý vênh váo, tôi ngủ quên trong lòng ngực của Hứa Trừng, đến khi tỉnh lại phát hiện bản thân đã trở lại nguyên hình, thậm chí còn bị cô ấy ôm ôm hôn hôn cuồng nhiệt một hồi lâu.

Đó là nụ hôn đầu của tôi!

Cô nhóc này hoàn toàn không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao.

Chỉ sau lần đó, tôi như muốn phát điên, về sau mỗi khi Hứa Trừng đến gần thì tôi đều cảm thấy căng thẳng, thậm chí đến việc nhìn đối phương thôi cũng khiến tôi mất rất lâu mới chuẩn bị được tâm lý.

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng kể từ lúc bên cạnh Hứa Trừng xuất hiện thêm con cẩu đần kia thì tôi bất chợt nhận ra, đây có thể gọi là tính chiếm hữu.

Tôi vừa tức giận lẫn lo sợ, giận vì cô ấy không để tâm đến tôi, cái con cẩu đần hôi hám kia có thể nịnh nọt lấy lòng cô ấy bằng cách vẫy đuôi ngoan ngoãn gọi dạ bảo vâng, còn tôi thì không làm được chuyện đó.

Trong cơn tức giận, tôi đã chuyển chỗ ngồi xuống hàng cuối cùng, nhưng giây tiếp theo lại bắt đầu thấy hối hận.

Xung quanh không có mùi hương của Hứa Trừng, dù làm việc gì thì đều không có tinh thần.

Tôi rất sợ khi cô ấy có niềm vui mới thì không cần tôi nữa, và rồi điều đó đã thành sự thật.

Nhỏ ngốc không có lương tâm này, tôi giận đến mức không ăn nổi cơm, cả người như bị mất hết hồn vía.

Không ngờ là lại có người thừa nước đục thả câu mà giăng bẫy bắt được tôi.

Thời điểm khi bị rơi vào cái bẫy của bọn họ, tôi từng nghĩ đến chuyện chết quách đi cho xong, thế nhưng may mắn thay, Hứa Trừng bất ngờ xuất hiện.

Khoảnh khắc đó, tôi nghĩ, chỉ cần được ở bên cạnh cô ấy, những chuyện còn lại đều không quan trọng.

Kể cả việc vẫy đuôi làm nũng gì đó tương tự, không phải là tôi không thể làm được.

Nhưng sự thật lại lần nữa chứng minh, tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Aida, nhóc ngốc này đúng là không có trái tim mà, sau khi thâm nhập tìm hiểu sâu thêm, tôi mới biết, bên cạnh Hứa Trừng, ngoài cái con cẩu đần hôi hám kia ra thì còn có thêm một đám động vật nhỏ khác nữa.

Một đám chó lẫn mèo, trái ôm phải ấp.

Mỗi ngày tôi đều thấp thỏm lo lắng tranh sủng với đám động vật cấp thấp kia, điều này chẳng phải làm mất phong thái của Cửu Vĩ Hồ tôi hay sao!

Được cái tôi đây thiên phú thông minh, chuyện dạy kèm cho Hứa Trừng chỉ có tôi mới làm được.

Mà Hứa Trừng cũng không phải là ngốc, có thể là do nguyên nhân đặc biệt nào đó nên mới phải khiêm tốn che giấu ưu điểm của bản thân.

Qua sự kèm cặp của tôi, thành tích của cô ấy tiến bộ vượt bậc, từ vị trí xếp cuối lớp trực tiếp lọt vào top 3.

Trong lớp có một cô gái suốt ngày toàn đến tìm Hứa Trừng để gây chuyện, tên Quả Quả gì đấy bị vả mặt không trượt phát nào, kết quả thành tích của cô ta xếp cuối, bị đá thẳng khỏi lớp chúng tôi, về sau hẳn là không dám gọi Hứa Trừng là "tranh tử ngốc" nữa đâu nhỉ.

Về phần tôi thì đã thực hiện lời hứa của mình, để cho cô ấy...

Ngoài miệng thì miễn cưỡng như bị ép làm, nhưng thực chất trong lòng hào hứng đến mức muốn nổ tung.

Thế nhưng cô ấy chỉ sờ sờ đầu của tôi, với mức độ này thì làm sao mà đủ kia chứ.

Xem ra chỉ có thể chủ động xuất kích thôi.

. . .


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play