【ZHIHU】LẦN ĐẦU TIÊN...

Chương 5


3 tuần


[8]

Kỳ thi càng đến gần, tôi càng bận rộn hơn.

Mỗi ngày đều là người đầu tiên đến lớp, tan học là người cuối cùng rời đi.

Sau đó, tôi chợt nhận ra, đã mấy ngày liên tiếp không gặp Kỳ Hạc Dật.

Chỗ ngồi của cậu ấy trống rỗng, sách vở được xếp ngay ngắn trên bàn, duy chỉ không thấy người đâu.

Đây là lần đầu tiên mà tôi thấy Kỳ Hạc Dật xin nghỉ phép, nhớ lại đoạn video trước đó Chương Quả cho tôi xem, tôi càng không yên lòng về cậu hơn.

Cho đến ngày hôm đó, tôi ôm bài vở, cùng Hứa Thu đến thư viện để tự học, đi được nửa đường thì bắt gặp người phụ nữ kia.

Tôi nhớ là đã nhìn thấy cô ta xuất hiện trong đoạn video, chính là người phụ nữ đã bị Kỳ Hạc Dật bắt nạt.

Đối phương mặc một chiếc áo gió màu đen, trên tay là lồng dành cho thú cưng, bước chân vội vã đi đến bệnh viện thú cưng.

Ban đầu tôi không để ý lắm, cho đến khi vô tình thấp thoáng nhìn thấy thứ màu trắng trắng ở trong lồng thú cưng, bước chân đến thư viện của tôi đột nhiên ngừng lại.

「 Hứa Thu, cậu đến trước giữ chỗ cho tôi nhé. 」

Sau khi đuổi được nhóc cún kia đi, tôi lặng lẽ lẻn vào bệnh viện thú cưng, âm thầm bám đuôi theo đến tầng hầm 1, qua ô cửa sổ, tôi nhìn thấy có một con cáo trắng nhỏ đang nằm thoi thóp trên bàn mổ.

「 Tôi đã nói mà, thật sự là một con cáo trắng, bộ lông của nó rất đáng tiền đấy. 」

「 Ra giá đi, tôi cần tiền mặt. 」

Bốn chân của cáo nhỏ bị cột chặt bằng dây thừng, chiếc bẫy thú sắc bén găm sâu vào trong da thịt, hai mắt của nó nhắm nghiền, không chút sức sống.

Hô hấp của tôi ngừng trệ, trái tim đau như bị ai đó bóp chặt.

Nếu đoán không nhầm thì đám người này đang ở đây lén lút giao dịch buôn bán động vật quý hiếm, đây chính là hành vi phạm pháp.

Tôi lập tức lấy điện thoại ra gọi báo cảnh sát, tiếp đến tìm một đoạn dây thừng rồi buộc chặt vào hai tay nắm cửa, thắt nút thật chặt.

Sau đó âm thầm đứng canh ngoài cửa, sợ bọn họ chạy trốn.

Ở trong phòng, người đàn ông nắm đuôi của cáo nhỏ quan sát một hồi, hàng chân mày khẽ chau lại.

「 Con mẹ nó cô khiến bảo bối bị thương thành thế này, làm sao mà tôi có thể lột hoàn chỉnh da của nó được, có biết chỉ cần một chút vết thương sẽ bị mất bao nhiêu tiền không hả? 」

「 Hay là anh tính rẻ chút cũng được, tôi thật sự đang rất cần tiền. 」

Trong lúc hai người họ đang tranh chấp với nhau thì bên ngoài vang lên tiếng còi xe báo động.

「 Mẹ nó, là con chó nào báo tụi cớm thế, đéo muốn sống nữa hay gì! 」

Gã đàn ông chụp lấy con cáo trắng nhỏ đang thoi thóp chạy về hướng cửa, thử lắc lắc vài cái nhưng cánh cửa không thể mở được.

Hắn ta nhìn tôi chằm chằm thông qua khe hở cánh cửa, đôi mắt vô cùng đáng sợ.

「 Là mày đã báo cảnh sát? 」

Tôi liên tục lắc đầu, nói:

「 Cháu nói cháu trùng hợp đi ngang đây, chú có tin không? 」

「 Có tin là tao chém chết mày không hả! 」

Vừa nói, hắn ta vừa rút con dau phẫu thuật cầm trên tay, dùng lực cắt đứt sợi dây thừng rồi đá văng cánh cửa phòng.

Tôi lập tức bỏ chạy, nào ngờ động tác của đối phương nhanh nhẹn, hắn ta túm chặt cổ áo đồng phục của tôi rồi tôi tôi đi.

「 Cho dù ông đây có chết thì cũng phải kéo theo người lót xác cho mình! 」

Khi lưỡi dao lấp lánh tiến gần về phía tôi, trong vô thức, tôi nhắm chặt hai mắt lại.

Một bóng trắng vụt qua, một cảm giác mềm mại chạm nhẹ lên mặt tôi.

Ngay sau đó là tiếng vật sắc nhọn xé toạt da thịt, mùi máu tanh ngọt tràn ngập trong không khí.

Cáo trắng nhỏ đã thay tôi chắn con dao sắc bén của gã đàn ông kia, bộ lông trắng như tuyết của nó lúc này bị nhiễm một màu đỏ thật chói mắt.

Nó nằm yên trong tay tôi, đôi mắt hẹp dài dần mất đi ánh sáng, tôi có thể cảm nhận được cơ thể của nó dần lạnh cứng, nhưng lại không thể làm được gì.

Từ nhỏ tôi không được thông minh, tuy rằng sở hữu năng lực nhưng lại là loại vô dụng nhất trong gia đình.

Ở trường thì bị bắt nạt, thậm chí không có được một người bạn nào sẵn lòng đứng ra giúp đỡ tôi.

Nhưng rồi, thiếu niên cao ngạo luôn giữ khoảng cách với người khác, đã xuất hiện bén cạnh tôi.

Cậu ấy dạy tôi học, chưa bao giờ phàn nàn tôi ngốc nghếch, tuy rằng bề ngoài thái độ luôn lạnh lùng xa cách nhưng cũng có một khía cạnh mềm mại mà không ai biết.

Tôi bắt đầu có được mục tiêu, chăm chỉ học tập, muốn được kéo gần hơn khoảng cách giữa mình và cậu.

Cùng nhờ có cậu ấy, năng lực vuốt ve động vật nhỏ mà tôi từng ghét bỏ nó, hóa ra cũng có chỗ trọng dụng.

「 Kỳ Hạc Dật, cảm ơn cậu. 」

Và xin lỗi, vì tớ là đồ vô dụng, chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn cậu dần chết đi.

Bên tai là những tiếng ong ong, dường như có thứ gì đó bị kéo khỏi trái tim tôi, cho đến khi đầu óc trở nên trống rỗng.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn gã đàn ông kia, lòng đầy căm phẫn, tôi như muốn phát điên, lao đến chỗ hắn ta.

Đúng lúc này, con cáo nhỏ trong lòng ngực tôi đột nhiên cử động, một cảm giác ấm áp dừng lại trên môi.

Xung quanh nổi lên một trận gió lạnh, một bóng người cao lớn chậm rãi xuất hiện.

Thiếu niên có dáng người mảnh khảnh cao gầy, siết chặt nắm đấm, ra tay đánh gã đàn ông kia, trong mắt của cậu ấy tràn đầy sát khí.

Đối phương bị đánh đến mức không còn chút sức lực nào để phản kháng, đúng lúc này, cảnh sát xông vào, ngăn chặn án mạng xảy ra.

Những chiếc còng tay lạnh lẽo khóa chặt tay của tội phạm, bọn chúng bị áp giải lên xe cảnh sát.

Tôi theo cảnh sát về đồn để lấy lời khai, còn Kỳ Hạc Dật vì bị thương nặng nên được đưa đến bệnh viện.

. . .

[9]

Thông tin mà tôi biết thực sự quá ít, phía cảnh sát đành phải đến tìm Kỳ Hạc Dật đến hỏi chuyện, thế nhưng cậu ấy vẫn còn trong trạng thái hôn mê không tỉnh.

「 Người nhà bệnh nhân có ở đây không? 」

Chú cảnh sá lắc đầu, nói:

「 Chúng tôi đã điều tra thử, hình như cậu bé này là trẻ mồ côi. 」

Lòng tôi dao động, lập tức bước nhanh về phía trước.

「 Cháu có thể giúp được gì không ạ? 」

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, bác sĩ đã đồng ý thỉnh cầu của tôi.

Tôi xin nghỉ học, tập trung ở lại phòng bệnh để chăm sóc cho Kỳ Hạc Dật cho đến khi cậu ấy tỉnh lại.

Điều đầu tiên mà Kỳ Hạc Dật làm sau khi tỉnh lại là ôm chặt lấy cánh tay tôi không chịu buông, làm tôi phải dỗ dành hết nửa ngày trời thì cậu ấy mới chịu thả lỏng được một chút.

「 Bạn Hứa Trừng, có thể... 」

Đối phương vùi đầu vào hõm cổ tôi, khuôn mặt lạnh lùng hơi ửng hồng.

Tôi đưa tay, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu ấy, thế nhưng lại bị cậu tránh đi.

「 Không phải chỗ này. 」, lời vừa dứt, đột nhiên có một cái đuôi cáo trắng như tuyết quấn quanh eo của tôi.

Tôi ngầm hiểu, đột nhiên sực nhớ ra một chuyện, bàn tay giơ ra giữa không trung.

「 Bạn Kỳ Hạc Dật, nếu cậu tỉnh rồi, hay là phối hợp với phía cảnh sát để cho lời khai nhé. 」

Kỳ Hạc Dật bĩu môi, sốt rốt đến mức chủ động đưa cái đuôi của mình lại gần hơn.

「 Nếu làm theo lời cậu nói, vậy thì tôi có được khen thưởng không? 」

Khuôn mặt điển trai của đối phương toát lên vẻ mong đợi.

Tôi gật gật đầu, đáp:

「 Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, cậu muốn gì tớ đều đáp ứng hết. 」

Trước đây Kỳ Hạc Dật luôn mang dáng vẻ cao cao tại thượng, nhưng sao bây giờ tôi cứ có cảm giác như vừa xoay người một cái liền biến thành nhà nông vùng lên hát ca vang" thế này.

(*) Nhà nông vùng lên hát ca vang (翻身农奴把歌唱): là tên một bài hát dân ca, giai điệu vui vẻ, mang đậm sắc thái dân tộc.

Được sự đồng ý của tôi, Kỳ Hạc Dật rất phối hợp, đem tất cả những chuyện mình biết được kể ra hết.

Hoá ra đám người kia thuộc một băng nhóm tội phạm, quanh năm đi khắp nơi từ trong đến ngoài nước, trộm cắp và buôn bán động vật quý hiếm.

Bọn chúng tra tấn những động vật nhỏ đến chết, sau đó tiến hành giao dịch tiền bạc, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.

Ban đầu Kỳ Hạc Dật vì muốn ngăn cản nên mới đơn thân độc mã thâm nhập hang ổ của kẻ địch.

Đoạn video mà Chương Quả quay lại được chính là thời điểm mà Kỳ Hạc Dật bắt đầu nằm vùng để bắt bọn tội phạm.

Mọi chuyện trước đây đều là hiểu lầm, tôi từng cho rằng cậu bạn cùng bàn của mình thật đáng sợ và độc ác, nhưng thật ra lại là thiếu niên bốn tốn, tâm hướng thiện, trừ gian diệt ác.

Sau khi sự việc đã được giải quyết, khi tôi cùng Kỳ Hạc Dật đã hoàn toàn bình phục quay trở lại trường thì kỳ thi cũng đã kết thúc.

Nhìn điểm số toàn là con số 0 tròn trĩnh, tôi khóc không ra nước mắt.

Lần này đúng là xếp cuối của cuối thật rồi...

Kỳ Hạc Dật lại gần, đưa tay xoa xoa đầu tôi, lên tiếng:

「 Đừng lo, nhóc cùng bàn, lần này xếp hạng cuối còn có tôi bên cạnh cậu mà. 」

Tôi ngước mắt nhìn lên, khuôn mặt điển trai sáng ngời hiện ra trước mặt, đuôi mắt hơi cong lên, mang theo ý cười mê hoặc lòng người.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng mà...

「 Bạn Kỳ Hạc Dật, cậu có thể thu cái đuôi về trước được không? 」

Đang ngồi học trong lớp, tự dưng đi quyến rũ người ta để làm gì!

. . .

(Kết thích chính truyện)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play