【ZHIHU】LẦN ĐẦU TIÊN...

Chương 3


3 tuần


[5]

Lúc này tiết tự học buổi tối sắp bắt đầu, khoảng cách từ trường học đến thư viện không quá xa.

Kỳ Hạc Dật và tôi ngồi đối diện nhau, ngầm hiểu ý mà lặng lẽ tự làm việc của mình, cũng không biết màn đêm buông xuống từ lúc nào.

Trên đường về nhà, trời sập tối, tôi nhớ lại lời dặn của ba, rồi lại nhìn bóng dáng cao lớn của người đang đi phía trước.

Có Kỳ Hạc Dật ở đây, việc đi ngoài đường ban đêm chắc cũng không thành vấn đề nhỉ.

Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên có một trận gió lạnh thổi qua, sau đó bất ngờ trời đổ mưa.

Mưa một lúc càng nặng hạt, tôi mang theo cặp sách, chạy theo phía sau Kỳ Hạc Dật vào một ngôi đình hóng gió gần đó để trú mưa.

Cậu ấy cởi áo khoác của mình rồi khoác lên vai tôi, sau đó xoay người, ánh mắt nghiêm túc nhìn vào một khoảng đen vô định ở cách đó không xa.

Tôi nhìn theo ánh mắt của Kỳ Hạc Dật thì thấy có vài bé mèo đen hoang chậm rãi bước trong màn mưa, đi về hướng này.

Bọn chúng thấp giọng gầm gừ, đôi đồng tử đen mở to, tràn ngập khát vọng nhìn tôi chăm chăm.

Kỳ Hạc Dật đứng chắn trước mặt tôi, toàn thân cậu bao phủ sát khí.

「 Sao cậu lại trêu chọc mấy thứ như này thế? 」

Tôi nhún vai, thực sự không phải tôi muốn như vậy đâu mà.

「 Có lẽ mấy nhóc lông xù đều thích tôi. 」

Thân hình của Kỳ Hạc Dật chợt ngừng lại, bất chợt cậu ấy quay lại rồi ôm tôi vào lòng.

「 Nhắm mắt lại, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng đừng có mở mắt. 」

Hệt như một mệnh lệnh được đưa ra, trước mắt của tôi tối sầm, ý thức dần trở nên mơ hồ.

Dường như tôi rơi vào giấc ngủ, nửa tỉnh nửa mê, rơi vào một vòng tay êm ái.

Bên tai có tiếng đánh nhau, tuy rằng tôi muốn mở mắt ra xem những không tài nào mở ra được.

Lần nữa tỉnh lại, tôi thấy mình đã được đưa về nhà.

Kỳ Hạc Dật ngồi bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, đôi môi không còn chút huyết sắc, trên chiếc áo sơmi trắng loang lổ vết máu, cổ áo mở hờ, để lộ một nửa xương quai xanh thanh tú.

Tôi nuốt khan, đảo mắt nhìn một lượt xung quanh, hình ảnh đột nhiên lọt vào mắt khiến đầu óc của tôi trở nên trống rỗng.

Phía sau lưng Kỳ Hạc Dật, một chiếc đuôi cáo trắng như tuyết nằm cuộn tròn dưới đất, chóp đuôi có vài đốm màu đỏ tươi, trông vô cùng chói mắt.

「 Kỳ, Kỳ Hạc Dật cậu... 」

Người này, không phải là con người!

Đối phương nâng mí mắt lên, ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi, sau khi ngập ngừng một hồi lâu thì bỗng dưng cậu cúi người, kề sát lại gần.

「 Bạn Hứa Trừng, có thể làm phiền cậu... 」

「 Sờ tôi một chút được không? 」

Tôi - xong - rồi.

Nhịp tim của tôi đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra ngoài, cố gắng kiềm chế cảm giác thôi thúc muốn nhào về phía trước, tiếp đến lại bị ánh mắt câu hồn người của Kỳ Hạc Dật làm cho đôi chân tôi mềm nhũn.

Không thể nhịn được nữa!

Đầu ngón tay khẽ chạm nhẹ lên những sợi tóc mềm mại, ôi mẹ ơi, rốt cuộc thì tôi cũng đã được sờ rồi!

「 Khụ khụ, không phải chỗ này. 」

Cậu rũ mắt, hàng lông mi dài run run, nghiêng người đưa cái đuôi to xù của mình qua.

「 Có thể... sờ nó được không? 」

Cứu tôi với!

Có thể chạm vào thứ này sao!

Tuy rằng tôi là người dày dặn kinh nghiệm, từng sờ không ít động vật nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được sờ một con cáo lớn trong hình dạng thiếu niên, huhuhu!

Trong lúc tôi còn đang do dự thì cơ thể của Kỳ Hạc Dật dần yếu đi, cho đến khi phịch một tiếng, cậu ấy ngã vào vòng tay tôi.

「 Bạn Hứa Trừng, bây giờ tôi rất cần cậu, thật đấy... 」

「 Xin cậu. 」

Dù không biết lý do, nhưng tôi vẫn làm theo lời cậu ấy nói.

Khi chiếc đuôi cáo trắng như tuyết, mềm mại và xù như bông đặt vào trong tay tôi, cả người tôi có cảm giác như được bay lên tận chín tầng mây vậy.

Tôi xin thề, đây là động vật nhỏ tuyệt nhất mà tôi từng sờ qua!

Dưới năng lực vô dụng của tôi, Kỳ Hạc Dật dần hồi phục được một chút, thế nhưng tai lẫn đuôi của cậu ấy vẫn chưa biến mất, trước tình thế cấp bách, chỉ có thể tạm thời trốn trong phòng tôi.

Ngày hôm sau đi học, tôi xin nghỉ giúp cậu.

Mắt thấy Kỳ Hạc Dật không đến lớp, Chương Quả vốn im hơi lặng tiếng mấy ngày qua đột nhiên lại mò đến.

「 Tranh tử ngốc, tao nghe nói gần đây mày và Kỳ Hạc Dật thân thiết với nhau lắm hả? 」

Tôi tập trung làm bài, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến cô ta.

「 Đừng trách tao không nhắc nhở mày, Kỳ Hạc Dật không đơn thuần như vẻ bề ngoài của cậu ta đâu. Nếu như mày thích cậu ta, vậy thì sớm từ bỏ ý nghĩ đấy đi. 」, nói rồi Chương Quả đảo mắt nhìn một lượt xung quanh, thấy không có ai thì lấy điện thoại ra, bổ sung thêm:「 Trước đó do tao thích Kỳ Hạc Dật nên đã nhờ người dò la thông tin về cậu ta, không ngờ lại phát hiện... 」

Người xuất hiện trong đoạn video đang được phát trên điện thoại, là Kỳ Hạc Dật.

Cậu ấy mặc đồng phục bồi bàn, ngồi nghiêng người trên sofa, trước mặt là một người phụ nữ nằm dài trên mặt đất.

Cả tay lẫn chân của cô ta đều bị trói chặt, đôi mắt bị bịt kín, khuôn mặt bầm tím, nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ.

「 Có biết là tôi đã đợi cô bao lâu rồi không? Đây là kết cục của những kẻ không biết nghe lời. 」

Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên không còn chút ánh sáng, thay vào đó là một làn sương mù che kín đường chân trời.

Sau đó, giống như đã phát hiện được điều gì, giây tiếp theo, Kỳ Hạc Dật chụp lấy chai rượu rồi ném đi, màn hình video vỡ vụn thành từng mảnh.

「 Camera quay lén bị phát hiện. 」

Sắc mặt của Chương Quả khó coi, cơ thể vẫn còn run run.

「 Đáng sợ quá đi, Tranh tử, không ngờ Kỳ Hạc Dật lại là người như vậy. 」

「 Tao không dám thích cậu ta nữa đâu, mày cũng nên tỉnh táo mà nhắm mắt làm ngơ đi. Nếu như dám đem chuyện này truyền ra bên ngoài nửa chữ, tao sợ mày sẽ chết không được mồ yên mả đẹp đấy. 」

「 Còn nữa, tao cho mày xem đoạn video kia là vì muốn khuyên mày mai từ bỏ đi, thi xếp hạng cuối rồi giữ khoảng cách với Kỳ Hạc Dật. 」

Chuông báo vào học vang lên, Chương Quả lấy lại điện thoại rồi quay trở về chỗ ngồi của mình.

Cảnh tượng vừa rồi vẫn còn quanh quẩn trong đầu tôi, bàn tay cầm bút cũng mất kiểm soát mà run run.

Kỳ Hạc Dật, ngoài chuyện cậu là hồ ly ra thì còn bao nhiêu chuyện mà tớ chưa biết hết đây.

. . .


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play