【ZHIHU】LẦN ĐẦU TIÊN...

Chương 2


3 tuần


[3]

「 Bạn Hứa Trừng, tan học đợi tôi. 」, giọng nói của Kỳ Hạc Dật khàn khàn, ánh mắt rũ xuống, dừng lại ở đầu ngón tay tôi.

Kỳ Hạc Dật muốn đưa tôi tham gia tiết tự học buổi tối, có điều ba tôi từng nói, con gái tuyệt đối không nên về nhà muộn.

「 Trừng Trừng, con phải nhớ cho thật kỹ, nhất định không được ra ngoài vào buổi tối, sẽ nguy hiểm cho con. 」

Lời căn dặn của ba cứ văng vẳng bên tai tôi.

「 Kỳ Hạc Dật, nhà tớ có giờ giới nghiêm, không thể ở bên ngoài quá lâu được. 」

「 Hay là, buổi tối cậu về nhà với tớ đi. 」

Bàn tay cầm bút của Kỳ Hạc Dật chợt khựng lại, nhận thức được lời mình nói hình như không được ổn lắm, tôi vội vàng giải thích:

「 Ý của tớ là, về nhà tớ cùng nhau học. 」

「 Tôi biết rồi. 」

Kỳ Hạc Dật phân vân một lúc lâu, sau đó mới gật đầu đồng ý.

Đây là lần đầu tiên tôi dẫn bạn học nam về nhà.

Trong thư phòng, thiếu niên mặc áo sơmi trắng, quần đồng phục màu xám, trên sống mũi cao thẳng còn đeo một cặp mắt kính.

Đối phương cúi đầu, lặng lẽ đọc sách, vài sợi tóc xoăn xõa rũ trước trán, dưới ánh đèn như được mạ thêm một lớp ánh vàng.

Tôi bưng ly nước trái cây, rón ra rón rén bước lại gần, sợ rằng sẽ làm xáo trộn khoảnh khắc đẹp đẽ này.

Không ngờ là có một bóng trắng đột nhiên xuất hiện từ phía sau, trực tiếp nhắm thẳng hướng Kỳ Hạc Dật mà lao đến.

「 Gâu! 」

Chú cún nhỏ với bộ lông hệt như một quả bóng lông trắng muốt, hung hăng gầm gừ dữ dội với đối phương, đứng chắn giữa tôi và Kỳ Hạc Dật, nhất quyết không cho tôi lại gần.

Tôi cúi người ôm nhóc lông xù vào lòng, đưa tay xoa nhẹ cái đầu đầy lông của nó, lúc này nó mới bình tĩnh lại, ngoan ngoãn vùi đầu vào trước ngực tôi.

Ánh mắt của Kỳ Hạc Dật sắc bén, lạnh lẽo đến thấu xương mà nhìn tôi.

「 Không cần nhặt được thứ gì cũng đem về nhà, đặc biệt là loại chó không rõ lai lịch như nó. 」

Hả? Làm sao mà cậu ấy lại biết được đây là bé cún hoang mà tôi nhặt được ngoài đường cách đây vài ngày trước vậy.

Tôi thấy nhóc con vừa dễ thương lại bám người, chỉ xoa đầu nó mấy cái thì lập tức chạy theo tôi về nhà.

Không ai có thể cưỡng lại một em cún biết làm nũng cả.

Nhóc cún vô cùng tủi thân, gầm gừ vài tiếng rồi nhủi vào lòng ngực tôi.

Đột nhiên Kỳ Hạc Dật đứng dậy, bước đến rồi túm lấy cổ em cún, định ném nó ra ngoài cửa sổ.

「 Này, cậu làm gì vậy, đó là chó của tớ mà! 」

Tôi hét lên, vội ôm lấy cánh tay của đối phương, cố ngăn cản động tác của cậu.

Bước chân của Kỳ Hạc Dật mềm nhũn, nhóc cún trong tay vùng trốn thoát, còn cậu ấy thì hệt như vừa nhìn thấy quỷ vậy, nhanh chóng lùi về sau mấy bước, giữ khoảng cách với tôi.

「 Đừng chạm vào tôi. 」

Không hiểu sao giọng của Kỳ Hạc Dật lại khàn đi vài phần.

Tôi buông tay ra, xoa xoa nhóc lông xù vừa bị bắt nạt mấy cái, sau khi dỗ nó ngoan ngoãn thì mới trở lại vào phòng.

「 Xin lỗi, nếu như biết cậu không thích mấy thứ lông xù thì tớ đã không dẫn cậu về nhà rồi. 」

Chỉ có Chúa mới biết được ngoài nhóc lông xù này ra thì trong nhà tôi còn chứa thêm bao nhiêu mấy bé động vật như thế này nữa.

Kỳ Hạc Dật nhướng mày, giọng điệu thăm dò hỏi tôi:

「 Cậu thích những thứ lông xù sao? 」

Hai mắt tôi lấp lánh, điên cuồng gật đầu.

Không hiểu sau Kỳ Hạc Dật lại đỏ mặt, nói:

「 Hứa Trừng, tôi có thể làm gia sư cho cậu. 」

Hở? Thật ra thì không cần...

「 Không thu tiền. 」

Chốt đơn.

Tôi không nhịn được, lập tức đồng ý.

Không phải do tôi tham chút lợi ích nhỏ này, chỉ là...

Cũng không hiểu tại sao, một Kỳ Hạc Dật lạnh lùng trong mắt người khác, nhưng tôi thì lại nghĩ, nếu có thể sờ cậu ấy thì chắc còn thích hơn cả nhóc cún lông xù của tôi nữa nhỉ!

Nhưng mỗi lần tôi định giơ nanh giương vuốt, à nhầm đưa tay ra thì đều bị Kỳ Hạc Dật tuyệt tình cự tuyệt.

Việc đồng ý học kèm đơn thuần là vì kỳ thi sắp tới, tôi không hề có ý nghĩ không chịu an phận.

Một bên cố gắng thầm thuyết phục bản thân, thế nhưng ánh mắt của tôi lại không tự chủ được mà nhìn về phía Kỳ Hạc Dật.

「 Bạn Kỳ Hạc Dật ơi, tớ có thể... 」, vừa nói, tôi vừa duỗi tay về phía mái tóc mềm mại của đối phương, thế nhưng chỉ ngay giây tiếp theo, cổ tay tôi đã bị cậu ấy tóm chặt.

「 Nghiêm túc học tập đi. 」

Ánh mắt của Kỳ Hạc Dật sắc bén như dao, cả người toát ra khí lạnh khiến người khác phải rùng mình, dọa tôi sợ đến mức vội vội vàng vàng rụt tay lại, ấm ức cúi đầu, mím chặt môi.

Bầu không khí ngột ngạt, cả căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Một lúc sau, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe:

「 Nếu như thi được vào top 10 thì tôi sẽ cho cậu sờ. 」

Tôi lập tức bừng tỉnh, đứng bật dậy khỏi ghế.

「 Sờ... sờ được bao nhiêu lần? 」

「 Bạn Hứa Trừng, đừng có được một tấc lại muốn tiến theo một thước. 」

Sắc mặt của Kỳ Hạc Dật lạnh lùng, lập tức ném sang cho tôi một xấp bài tập.

「 Làm không xong thì không được ngủ. 」

Huhuhu, bây giờ đổi ý liệu còn kịp hay không?

. . .

[4]

Vì để có thể được sờ đầu Kỳ Hạc Dật, hiếm khi tôi bắt tay vào nghiêm túc học tập.

Vào giờ nghỉ, trong lúc những bạn học khác nếu không phải đùa giỡn ngoài hành lang thì cũng nằm gục trên bàn để ngủ bù, chỉ có tôi ôm sách bài tập hì hục giải đề.

Sau khi học xong tiết chính khóa, buổi tối về nhà còn phải tiếp thu mớ kiến thức dạy kèm toàn diện của Kỳ Hạc Dật, tôi mệt đến mức nằm gục trên bàn học rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, thậm chí còn mơ thấy một giấc mơ.

Tôi mơ thấy mình thành tích thi của mình lọt vào top 10 của lớp, Kỳ Hạc Dật thực hiện lời hứa của cậu ấy.

Tôi ôm cậu vào lòng, xoa xoa một hồi, cảm nhận được cảm giác mềm mại tinh tế.

Cơ mà, sao lại châm thật quá vậy nhỉ...

Tôi chợt bừng tỉnh, phát hiện bản thân đang nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, mà trong lòng ngực của tôi vẫn còn đang ôm một con cáo trắng nhỏ.

Toàn thân của nó lông trắng như tuyết, không hề bị lẫn chút tạp chất, đôi tai lông xù dựng đứng ở hai bên, hàng lông mi dài hơi rũ xuống, che khuất đôi mắt hẹp dài quyến rũ.

Tôi thử đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu cáo nhỏ, cảm giác mềm mại khiến tôi thích đến không nỡ buông tay.

Đây là lần đầu tiên mà tôi được sờ cáo nhỏ, thế là tôi ôm chặt nó rồi hít thật mạnh mấy cái liền.

Thỏa mãn quá đi!

Khi con cáo nhỏ mở mắt ra cũng là lúc mà tôi đang điên cuồng ôm ôm hôn hôn nó.

Đôi mắt của nhóc ấy tràn ngập kinh hãi, sợ đến mức vội vàng tìm đường bỏ chạy.

Tôi cười nắc nẻ hai tiếng, sau đó chụp lấy đôi chân nhỏ nhắn của nó rồi kéo ngược trở lại trong chăn.

「 Bé đáng yêu, đừng sợ, cho chị sờ em thêm hai cái nữa rồi sẽ thả em đi. 」

Cáo nhỏ rất thông minh, biết phản kháng cũng vô ích nên ngừng giãy dụa, nằm yên mặc sức để cho tôi "chà đạp".

Tôi ôm nó vào lòng, ngủ một giấc thật ngon.

Ngày hôm sau thức dậy, phát hiện lòng ngực mình trống rỗng, chẳng lẽ chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ?

Sau khi ngẫm lại, bất chợt nhớ lại tối hôm qua trong lúc học kèm thì tôi ngủ quên mất, cũng không biết Kỳ Hạc Dật ra về lúc nào.

Ăn sáng xong, tôi đến lớp thì thấy Kỳ Hạc Dật đã đến trước, đang ngồi đọc sách.

Thấy tôi đến gần, đối phương vô thức kéo ghế, giữ khoảng cách với tôi.

Tại sao lại đột nhiên trở nên xa lạ thế nhỉ?

「 Bạn Kỳ ơi, tớ lấy nước cho cậu nha? 」

「 Không cần, tôi tự mình lấy được. 」, đối phương cúi đầu, cầm ly nước rồi đứng dậy rời đi.

Trước đó mỗi ngày đều đuổi cùng giết tận, đốc thúc tôi học tập, ấy vậy mà chỉ sau một đêm thái độ liền thay đối 180°.

Không lẽ là do hôm qua tôi đang học được nửa chừng thì lăn ra ngủ nên chọc cậu ấy giận sao?

Tôi vội vàng trở về chỗ ngồi của mình, lấy sách vở ra chăm chỉ học.

「 Vì muốn được ngồi cùng bàn với nam thần mà bán mạng đến vậy sao? 」

Chương Quả mặt đầy ý cười đi đến chỗ tôi, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn đầy ắp bài thi bị gạch dấu đỏ.

「 Hay là, tôi dạy kèm cho cậu nhé? 」

「 Chỉ cần cậu đồng ý đổi chỗ với tôi, tôi đảm bảo sẽ giúp thành tích của cậu được cải thiện. 」

Chỉ có đứa ngốc mới tin người này thực sự có lòng tốt, tôi đẩy tay Chương Quả ra, giật lại sách bài tập.

「 Không cần, tớ có thể tự học được. 」

「 Còn nữa, cậu đang làm phiền tớ học đấy. 」

Chương Quả lập tức thu hồi lại nụ cười giả tạo của cô ta, thay bằng khuôn mặt đầy vẻ khinh thường.

「 Tranh tử ngốc, mày nghĩ nếu như Kỳ Hạc Dật biết được dark past của mày thì cậu ấy sẽ nghĩ về mày thế nào hả? 」

「 Nếu không phải vì tao có lòng tốt, mày có thể yên ổn ở lại cái lớp học này sao? 」

「 Tốt hơn hết mày để tao dạy kèm mày học đi, bằng không... 」

Lời còn chưa kịp nói xong, đột nhiên có một bóng người xuất hiện.

「 Ây, bạn học này, cậu nghĩ với chỉ số IQ đó của mình có thể đủ điều kiện để dạy kèm cho người khác hửm? 」

Một cơn gió lạnh từ phía sau truyền đến, mang theo giọng nói lạnh lẽo của Kỳ Hạc Dật.

Chương Quả đứng bất động tại chỗ, sắc mặt từ hồng hào chuyển sang trắng bệch, hoảng loạn ngơ ngác nhìn đối phương.

「 Có lọt được vào top 3 của lớp không? Bảng xếp hạng thành tích toàn trường có tên của cậu không? 」

Kỳ Hạc Dật từng bước từng bước tiến về phía trước, khí thế mạnh mẽ vô hình bất giác khiến người ta run sợ, hệt như giây tiếp theo cậu ấy sẽ chụp lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Chương Quả, tiếp đến "rắc" một tiếng rồi bẻ nó gãy làm đôi vậy.

「 Đây là lần đầu tiên tôi thấy người có da mặt dày như cậu đấy, nếu biết điều thì tự mình cút khỏi đây đi. 」

Chương Quả bị tư thế này của Kỳ Hạc Dật dọa sợ đến bật khóc, hình tượng nữ thần dịu dàng ban đầu gần như sụp đổ hết một nửa.

Ánh mắt lạnh lùng của Kỳ Hạc Dật quét một vòng xung quanh lớp học khiến những bạn học đứng hóng chuyện được một phen khiếp sợ, sau đó cậu ấy quay về chỗ ngồi của mình.

Tôi cầm ly nước, run run đẩy sang bên kia.

「 Mời lão đại dùng trà. 」

Với điệu bộ này, cho dù tôi có thi được hạng nhất đi chăng nữa thì cũng chẳng dám ôm suy nghĩ sờ Kỳ Hạc Dật đâu.

「 Sợ hửm? 」

Đôi mắt phượng dài khẽ nheo lại, một tay cậu ấy chống cằm, ánh mắt lạnh như băng dừng lại trên ly nước tôi đang cầm trên tay.

「 Đừng lo, tôi sẽ không làm gì tổn hại đến cậu đâu. 」

Khóe miệng của Kỳ Hạc Dật mang theo ý cười, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, để lộ chiếc răng nanh trắng nhỏ sắc nhọn.

Không hiểu sao da đầu tôi bất chợt cảm thấy tê dại, trong đầu lóe lên dáng vẻ của cậu khi cắn người.

Cảm giác đó... hình như không được tốt lắm thì phải.

Trong suốt vài ngày tiếp theo, tôi viện đủ mọi lý do để từ chối lớp dạy kèm của Kỳ Hạc Dật.

Kết quả là vẫn bị cậu ấy chặn ở cổng trường sau giờ học.

「 Tại sao lại từ chối tôi? 」

Cậu vừa dứt lời, ánh mắt của những bạn học khác không hẹn mà đồng loạt nhìn về phía chúng tôi.

「 Không phải mấy đêm trước còn khen tôi rất giỏi, tại sao lại trở mặt không nhìn người, đã vậy còn tránh mặt tôi? 」

Cách đó không xa, trong đám người đang đứng truyền đến những tiếng xôn xao bàn tán.

Tôi ngơ ngác, vội vàng lên tiếng giải thích:

「 Bạn học Kỳ, cậu đừng hiểu lầm, ba mẹ tớ đi công tác đã về rồi, nếu đưa cậu về nhà thì không được tiện lắm. 」

「 À mà cậu đừng không tự tin, tuy rằng xét một số phương diện không được giỏi lắm, nhưng trong học tập thì cậu đỉnh nhất. 」

Tôi vỗ nhẹ lên vai Kỳ Hạc Dật để động viên, chợt thấy sắc mặt của đối phương nhanh chóng tối sầm lại.

「 Hứa Trừng, điểm nào của tôi không được, cậu nói thật cho tôi biết đi? 」

Help me, do không lựa đúng lời mà nói thành ra nói nhầm mất rồi.

Xét trên phương diện tính cách thì Kỳ Hạc Dật quả là không được ổn cho lắm, nhưng nếu như tôi trực tiếp nói thẳng ra thì có phải sẽ làm tổn thương cậu ấy không?

「 Chúng ta đến thư viện nhé? 」

Tình hình hiện tại có vẻ như sắp mất kiểm soát, đặc biệt là khi xung quanh ngày càng có nhiều người hiếu kỳ hóng chuyện tập trung lại, thi thoảng còn có những tiếng ồn ào.

「 Không ngờ là nam thần cũng có thú vui kích thích đến vậy nha. 」

「 Đã đến giai đoạn qua đêm luôn rồi sao? Huhuhu, cũng do mình ra tay chậm quá. 」

「 Không lẽ chỉ có mình tao tò mò phương diện nào của nam thần "không được" hả? 」

Sắc mặt của Kỳ Hạc Dật càng lạnh hơn, đôi mắt đen láy lóe lên tia sáng sắc bén, giống như hận không thể xé tôi ra và nuốt chửng vào bụng vậy.

Dưới tình huống cấp bách, tôi chụp lấy cánh tay của đối phương rồi kéo cậu ấy chạy đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play