Bước vào tháng 4, tiến độ quay《Thiên hạ vô song》sắp kết thúc, chỉ còn lại 3 cảnh cuối.

   Vốn cuối tháng 3 đã có thể quay xong, nhưng bên điện ảnh và truyền hình liên tục đổ mưa to, lượng mưa thật sự quá lớn, mặc dù dùng ô che, cũng rất khó hoàn thành cảnh quay.

   Hà Kỳ Vinh thử một lần, hiệu quả quá kém, y dứt khoát cho cả đoàn làm phim nghỉ luôn.

   Mưa to suốt 3 ngày, cuối cùng cũng tạnh. Lại mất một ngày chờ sàn khô, đoàn làm phim mới vận hành lại lần nữa, quay 3 cảnh cuối.

   Trang điểm xong, thay quần áo, Úc Vi Tinh với diễn viên đối diễn đi lại một lần, lại qua 5 phút, phó đạo diễn đập ván, cảnh giằng co trên đại hội võ lâm chính thức bắt đầu quay.

   Thời gian 2 năm, bạn tốt ly thế, song thân qua đời... Trải qua sóng gió, đã đủ để cho Yến Vô Song lớn lên, cả người cũng lắng đọng và trầm tĩnh hơn.

   Nhưng nội tâm của hắn vẫn là thiếu niên lúc trước -- Trung thành, hết lòng; chính nghĩa; hiệp can nghĩa đảm.

   Hắn đứng trên lôi đài, ánh mắt nhìn thẳng đương nhiệm minh chủ Võ Lâm - Phong Thanh Liễu, "Phong minh chủ, ta có mấy câu hỏi muốn hỏi ông."

   Phong Thanh Liễu bưng chén trà, "Vấn đề của hiền chất bắt buộc phải hỏi trong đại hội này?"

   Yến Vô Song rót nội lực vào tiếng nói, nói năng có khí phách: "Đúng."

   "Thôi", Phong Thanh Liễu buông chén trà, nhàn nhạt ngước mắt, "Vậy ngươi hỏi đi, ta biết gì sẽ nói hết."

   Yến Vô Song nói: "Cảm ơn."

   Hắn hỏi: "Thiên Hạ Kiếm và Phong Hành Quyết có nằm trong tay ông không?"

   "Có."

   Một tiếng "có" này của Phong Thanh Liễu khiến cho hiện trường xôn xao, ngay cả mấy người hầu ở phía trên, cũng rất kinh ngạc -- Thiên Hạ Kiếm và Phong Hành Quyết bị U Minh giáo cướp đi, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy, vì sao lại ở trong tay Phong Thanh Liễu?

   Yến Vô Song không có gợn sóng, hắn đã sớm biết. Ánh mắt hắn nặng nề, "Chưởng môn phái Thanh Thành và đại sư Nhất Thông có phải bị ông hại không?"

   "Phải."

   "Trưởng lão phái Lạc Sơn - Hứa Hạc Niên, đại sư Đạo Tướng, sơn chủ Lưu Tình - Phượng Thành, Cao Đàm Tư, Cổ Khê, cũng vậy ư?"

   "Đúng."

   "... Cha mẹ ta, cũng vậy?" Tiếng nói hơi run.

   "Không sai."

   "Tốt, một câu hỏi cuối", Yến Vô Song nén hận thù, lạnh lùng nói: "Ông có phải giáo chủ U Minh giáo không?"

   Một câu hỏi này, Phong Thanh Liễu chần chờ, Yến Vô Song im lặng nhìn ông. Gió thổi lên vạt áo Yến Vô Song, hắn đứng thẳng, ánh mắt hiểu rõ và nhìn thấu.

   -- Rõ ràng hắn đã điều tra hết.

   Lúc này, một giọng nữ khàn khàn từ phía xa truyền đến, người chưa đến, tiếng đã đến trước: "Hắn không phải, ta mới phải."

   Nói xong, một người phụ nữ mặc áo đen từ mái hiên nhảy xuống, vẻ ngoài nàng 4-5 mươi tuổi, nửa má dùng mặt nạ che, lộ ra nửa bên mặt rất xinh đẹp.

   Nàng nhảy xuống trước mặt Yến Vô Song, ánh mắt lạnh lùng, "Hắn nợ mạng tộc ta, báo ân thôi."

   Tầm mắt Yến Vô Song từ trên người Phong Thanh Liễu dời đi, dừng lại trên mặt người phụ nữ, "Ta biết, chỉ là nếu ta không hỏi, ngươi sẽ không xuất hiện, ta nên gọi ngươi là giáo chủ U Minh, hay là, Vân giáo chủ?"

   Một câu của Yến Vô Song, lại giống như đem hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, nhấc lên gợn sóng to lớn, lại để đám người đang kinh ngạc không nói nên lời hoảng sợ không thôi.

   Nhưng lúc này, đã có vài người ngược lại đã tỉnh táo, ồn ào lên tiếng:

   "Đây là chuyện gì? Thế mà Phong Thanh Liễu làm việc cho U Minh giáo? Ông ta thật sự giết nhiều người như vậy?"

   "Yến Vô Song, ngươi có ý gì? Ngươi nói nàng là giáo chủ Vân giáo?"

   "Không đúng, ta đã từng gặp Vân giáo chủ, rõ ràng y là nam."

   "Cao Đàm Tư là người của Vân giáo, nếu nàng là Vân giáo chủ, vì sao phải giết hắn?"

   "Phong minh chủ, nếu Phong Hành Quyết và Thiên Hạ Kiếm ở trong tay ngươi, mời ngươi giao ra, nó là bảo vật võ lâm, cũng không phải vật sở hữu của một mình ngươi-- "

   ...

   Vân giáo chủ đột nhiên bật cười, "Ngươi nhìn xem gương mặt tham lam của những người này, chỗ nào có dáng vẻ chính đạo? Cái gì gọi là chính đạo? Cái gì gọi là tà đạo? Năm đó tộc ta chí thiện, cũng chưa từng sát sinh, nhưng bọn họ chiếm được kết cục gì?"

   "25 năm trước, U Minh giáo chẳng qua chỉ là một nơi thu dưỡng những đứa trẻ địa phương bị vứt bỏ, nhưng cũng bởi vì bọn họ cứu ta, nên bị cái đám gọi là chính đạo này thảo phạt, bị bắt mang danh tà giáo, người người hô giết."

   "Bởi vì tộc ta bị bọn họ tàn sát hầu như không còn, mà ta trốn thoát, ta nhìn thấy, nếu như ta không chết, bọn họ sẽ lo việc ác của mình sớm muộn cũng sẽ bại lộ!"

   "Tộc ta 212 người, U Minh giáo 57 người, những mạng người này ta đều nhớ kỹ, Hứa Hạc Niên, Đạo Tướng, Phượng Thành, Giang Châu Phong, Vân Mộc Dao, Lư Khánh Hạ, 6 người này chết không đáng tiếc!"

   Bỗng nhiên nàng vén mặt nạ mình lên, lộ ra khuôn mặt đáng sợ sau khi bị bỏng, "Ngươi nhìn gương mặt của ta xem, ta không nên báo thù, không nên giết bọn họ sao!"

   Ánh mắt Yến Vô Song như cũ, nhìn khuôn mặt dọa người của nàng, "Đáng giết!"

   Vân giáo chủ bật cười, nửa bên mặt khuynh quốc khuynh thành, nửa bên khác lại vặn vẹo khủng bố, "Yến Vô Song, ngươi đúng là người tốt chính nghĩa, chính đạo của giang hồ này, ta chỉ nhận ngươi."

   Yến Vô Song đón lấy ánh mắt của nàng, trách móc nàng: "Lấy võ công của ngươi, có thể trực tiếp giết bọn họ báo thù, vì sao phải cố ý thả ra tin tức 'Thiên Hạ Kiếm' và 'Phong Hành Quyết' khuấy đục gió mây, vì sao lại muốn U Minh giáo lạm sát bách tính?"

   "Ngươi có đại thù, nhưng cha mẹ ta, Cổ Khê, chưởng môn phái Thanh Thành, đại sư Nhất Thông, Cao Đàm Tư có tội gì, Lâm gia, Lục gia, bách tính bị liên lụy có tội gì?"

   "Không sai, Thiên Hạ Kiếm và Trường Sinh Quyết vẫn luôn ở trên tay ta, là ta cố ý thả ra tin tức, mục đích, đương nhiên vì để thiên hạ nhìn rõ võ lâm danh môn chính phái này đến tột cùng có dáng vẻ gì."

   Vân giáo chủ vung tay áo, một lần nữa đeo mặt nạ lên, trào phúng cười, "Về phần những người ngươi nói, xui xẻo thôi."

   Bỗng chốc Yến Vô Song siết chặt tay, cần cổ trắng nõn lộ ra gân xanh, tức giận tràn vào đáy mắt.

   Hắn cầm quạt chỉ thẳng Vân giáo chủ, "Kẻ thù của ngươi đã chết hết, đại thù của ngươi đã báo, mà ngươi thiếu nợ máu, còn chưa trả hết, bây giờ ngươi cũng nên lấy mạng đền mạng!"

   "Két." Hà Kỳ Vinh đứng lên, "Vất vả rồi, nghỉ ngơi vài phút, tiếp tục cảnh tiếp."

   Chu Lẫm và nhân viên công tác lập tức tiến lên, đưa nước, trang điểm lại cho Úc Vi Tinh, diễn viên đóng vai Vân giáo chủ tên là Bạch Lộ, sau khi thoát vai, cô lại khôi phục vẻ ngoài ấm áp thích cười.

   Cô và Úc Vi Tinh không đối diễn nhiều lắm, nhưng cô rất thích Úc Vi Tinh.

   Đợi Úc Vi Tinh trang điểm xong, Bạch Lộ hỏi: "Tác phẩm tiếp theo của em đã chọn xong chưa?"

   Úc Vi Tinh nói: "Có một bộ, chắc phải quay một tháng."

   "Khi nào quay?"

   "Sang tuần tháng 4 vào tổ." Úc Vi Tinh khó hiểu, "Chị có việc?"

   Bạch Lộ cong mắt, "Phải, bạn chị viết một cuốn sách. Kể chuyện tình thân của nhạc sĩ mù và người mẹ đơn thân nuôi anh ấy khôn lớn, anh ấy đã tuyển hết diễn viên, chỉ thiếu diễn viên chính."

   "Mấy hôm trước anh ấy gọi điện cho chị, bảo chị thay anh ấy hỏi xem em có thời gian và ý định gì không, nếu không đến chỗ anh ấy thử vai."

   Úc Vi Tinh chớp mắt, lại là bánh có nhân từ trên trời rơi xuống!

   Nhưng cậu cũng không nhận ngay, "Sách gì? Có thể cho em xem không?"

   "Có thể, chờ quay xong cảnh này, chị tìm anh ấy đòi."

   Bạch Lộ nói xong, hài lòng rời đi, Chu Lẫm nghe xong mới nói: "Đây đã là người thứ ba rồi."

   《Thiên hạ vô song》đã chiếu đến tập 32, theo nội dung kịch bản triển khai càng ngày càng đặc sắc, người xem mới vào hố rất nhiều, tỉ lệ người xem thỉnh thoảng sẽ tăng lên 4, mặc dù rớt xuống, cũng sẽ luôn duy trì ở 2,9 trở lên.



   Tỷ lệ người xem siêu cao mang lại sự khẳng định của diễn viên và công chúng.

   Ngày nào Chu Lẫm và đoàn làm phim cũng phải xem vô số kịch bản ùn ùn kéo đến, có lẽ do biết gửi email rất có thể sẽ bị nhấn chìm, vì thế luôn có người đi đường khác, bắt đầu từ diễn viên trong đoàn làm phim, nhờ bọn họ giúp đỡ nhắn tin cho Úc Vi Tinh.

   Trước Bạch Lộ, còn có Sở Thần Thăng và Thẩm Lâm Lâm.

   Chỉ là mượn tay Sở Thần Thăng và Thẩm Lâm Lâm gửi, đều là phim thần tượng, tuy chế tác không tệ, nhưng toàn là kịch bản sáo rỗng, Úc Vi Tinh từ chối hết.

   Chu Lẫm còn nói: "Đúng rồi, bên anh cũng chọn hai quyển, tối nay cho cậu xem."

   Úc Vi Tinh uống nước xong, đưa chai rỗng cho gã, "Được."

   ...

   Cả đại hội võ lâm quay một ngày, đến chạng vạng tối mới quay xong toàn bộ, còn lại 2 cảnh cuối, một là vây công U Minh giáo, một cảnh khác, là hôn lễ của Tô Tử và Phương Lâm Nghi.

   Hai cảnh đều là cảnh ban ngày, bởi vậy sắc trời tối sầm, toàn bộ đoàn làm phim kết thúc công việc ngay rồi tan tầm.

   Úc Vi Tinh thay trang phục diễn, lại tẩy trang, đang định thực hiện lời hứa gọi điện cho Tần Hành Hàn, Bạch Lộ đã mang kịch bản in ra tìm tới.

   Bạch Lộ kết hôn 10 năm, chồng là kỹ sư vũ trụ hàng không, rất hạnh phúc. Cô thấy Úc Vi Tinh nói chuyện với người khác, mặc dù chỉ là nói chuyện phiếm, nhưng dường như cậu nói không ngừng, khóe miệng cong lên, hai đầu lông mày chứa đầy ý cười.

   Cô mỉm cười, giơ tay gõ cửa, ý bảo mình đã đến.

   Úc Vi Tinh nghe thấy tiếng, nhìn Bạch Lộ, gật đầu, sau đó nói với Tần Hành Hàn: "Vậy thế nhé, em cúp máy, anh không được thức khuya, về nhà sớm chút."

   Cúp máy, cậu buông điện thoại, đứng dậy đi về phía Bạch Lộ.

   Bạch Lộ đưa kịch bản và phương thức liên lạc với đạo diễn cho cậu, lại cười, "Em đang nói chuyện với người yêu à? Có phải chị đã làm phiền em không?"

   "..." Úc Vi Tinh cảm thấy rất may vì mình không uống nước, nếu không chắc chắn sẽ bị sặc.

   "Cô giáo Bạch, chị đang nói gì vậy?"

   Bạch Lộ lộ vẻ khó hiểu, "Chẳng lẽ không phải?"

   "Không phải."

   Bạch Lộ không tin, cô chỉ chỉ vào mắt mình, cười nói: "Em không cần giấu chị, chị nhìn ra được, chắc em cũng hiểu, khi con người thả lỏng, ánh mắt và vẻ mặt sẽ không nói dối."

   Cô cười tủm tỉm, "Yên tâm, chị sẽ không nói đâu, yêu đương là chuyện rất bình thường, hơn nữa người trẻ tuổi như em, nên nói chuyện nhiều hơn."

   Úc Vi Tinh: "..."

   Tiễn Bạch Lộ đi, Úc Vi Tinh bỏ kịch bản vào túi xách, đi ra phòng hóa trang tìm Chu Lẫm, mở miệng hỏi: "Lúc em gọi điện cho Tần Hành Hàn, có vẻ mặt gì?"

   Vấn đề này đến đột ngột, tạm thời Chu Lẫm không kịp phản ứng, "Hả?"

   Lấy lại tinh thần, gã thấy lạ nhìn Úc Vi Tinh, hỏi ngược lại: "... Cậu không biết ư?"

   Úc Vi Tinh câm nín: "Em nên biết sao? Khi gọi điện em cũng không soi gương."

   Chu Lẫm gật đầu, "Hình như cũng đúng."

   Bọn họ còn ở đoàn làm phim, nhân viên công tác bận rộn dọn phim trường, bọn họ đi qua, đều sẽ chào hỏi Úc Vi Tinh, thật sự không phải một nơi phù hợp để nói chuyện, nhất là loại đề tài này.

   Chu Lẫm nói: "Lên xe trước, lên xe anh cho cậu xem."

   Bỗng nhiên Úc Vi Tinh không biết nên nói gì cho phải, "... Anh nhàm chán cỡ nào, còn quay lại cái này?"

   Chu Lẫm liếc mắt, "Lúc nãy là ai hỏi anh?"

   "Em hỏi anh, chỉ để anh miêu tả." Úc Vi Tinh có lý có cớ.

   Chu Lẫm không giải thích với cậu, ôm cánh tay, "Vậy cậu nói xem có muốn coi không."

   Úc Vi Tinh: "..."

   Hai giây sau, "Nhìn kìa."

   Trở lại xe bảo mẫu, Úc Vi Tinh nhận điện thoại của Chu Lẫm, mở ra một đoạn video gã quay mấy chục giây.

   -- Trong video, cậu cầm điện thoại, khóe môi giương lên, ý cười ở sóng mắt hóa hình, đáy mắt giống như có ngôi sao rơi vào trong đó, lấp lánh tỏa sáng.

   Úc Vi Tinh ngẩn người, thì ra mỗi lần cậu nói chuyện với Tần Hành Hàn, đều vui vẻ rõ ràng như vậy sao?

   --------------------

   Tác giả có lời muốn nói:

   [Chờ sửa]

   Ngày mai gặp lại,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play