Ngày mai gặp lại,

   Úc Vi Tinh đã đến trước mặt Hà Kỳ Vinh, Hà Kỳ Vinh đang chỉ huy tổ đạo cụ bố trí.

   Y thấy sắc mặt Úc Vi Tinh tái nhợt chạy đến, cho là cậu xảy ra chuyện, lập tức dừng lại chuyện đang làm, quan tâm hỏi: "Sao vậy? Thân thể không thoải mái?"

   Nơi Hà Kỳ Vinh đứng trống trải, không có gì che chắn, gió đêm tận tình gào thét, cách đó không xa, nhân viên công tác trắng đêm bận rộn bố trí đạo cụ, thợ trang điểm điều chỉnh ánh sáng... Mọi người ai làm việc nấy, đều đang chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo, Úc Vi Tinh bỗng nhiên tỉnh táo, cậu nắm chặt điện thoại, "Bụng tôi không thoải mái lắm, muốn hỏi có phải quay không, không quay tôi sẽ tìm bác sĩ Lý xem một lúc."

   Bác sĩ Lý là bác sĩ theo đoàn làm phim.

   "Không có, ít nhất còn phải 15 phút, không vội", Hà Kỳ Vinh nói, "Cậu mau đi xem đi, nếu thật sự không được, cảnh này để ngày mai quay cũng được."

   Úc Vi Tinh nói cảm ơn, đưa tay khoác lên vai Chu Lẫm, "Cho em mượn vai đỡ một chút."

   Chu Lẫm đầy dấu chấm hỏi, Úc Vi Tinh đâu phải đau bụng? Lúc nãy còn rất tốt.

   Nhưng gã không hỏi ngay, Hà Kỳ Vinh ở đây, không thể giáp mặt vạch trần, chờ đi xa hơn, gã mới hỏi ra thắc mắc của mình, "Đã xảy ra chuyện gì? Cậu gấp gáp như thế, định xin nghỉ?"

   Úc Vi Tinh buông bàn tay đang khoác lên vai gã, tâm phiền ý loạn gật đầu, cầm điện thoại, nhanh chóng gọi số của Tần Hành Hàn.

   Cậu cắn môi, trong loa vang lên một tiếng lại một tiếng "Đô đô đô", hô hấp cũng theo bản năng đình trệ.

   Thời gian bị kéo dài vô hạn, một giây cũng trở nên dài dằng dặc.

   Cuối cùng, cũng nghe máy, giọng nói êm tai trước sau như một của Tần Hành Hàn xuyên qua loa, truyền tới bên tai Úc Vi Tinh, thần kinh căng thẳng của cậu đột nhiên thả lỏng, khôi phục hô hấp.

   Suy nghĩ trở về, Úc Vi Tinh mới phát hiện mình nín thở quá lâu, thiếu dưỡng khí quá độ khiến ngực hơi đau, cậu hít sâu mấy lần, mới bình tĩnh lại.

   Rất lâu Úc Vi Tinh không lên tiếng, Tần Hành Hàn đoán được nguyên nhân: "Em thấy rồi à?"

   Ngón tay Úc Vi Tinh vẫn còn run nhẹ, "Ừ, thấy rồi, tin tức đưa lên, em thấy ảnh chụp xe ở hiện trường tai nạn."

   Cậu dừng lại, giọng nói khô khốc, "Anh, thế nào rồi?"

   Chiếc xe kia là Maybach Tần Hành Hàn thường dùng, cậu nhớ rõ biển số xe.

   Có lẽ vì nhận ra tâm trạng của cậu, giọng Tần Hành Hàn càng thêm nhu hòa, ôn thanh trấn an nói: "Lúc ấy anh không ở trên xe, anh nhìn thấy dì Bạch, tạm thời xuống xe."

   Cảm ơn mẹ, Úc Vi Tinh nhịn không được nói trong lòng.

   Cậu giơ tay lên, lòng bàn tay đè lên mắt, thở phào nhẹ nhõm.

   Tần Hành Hàn hỏi: "Muốn thấy anh không?"

   Không tận mắt xác nhận hắn không sao, Úc Vi Tinh vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh, cậu trả lời không chút do dự, "Muốn."

   Ánh sáng chỗ này không tốt, Úc Vi Tinh trở lại chỗ nghỉ ngơi, sau khi ngồi xuống lần nữa, liền cúp máy, mở cuộc gọi video wechat rồi gọi lại.

   Tần Hành Hàn nhanh chóng nghe máy.

   Tần Hành Hàn mới từ cục cảnh sát đi ra, bối cảnh còn có thể nhìn thấy hai chữ "cảnh sát", Úc Vi Tinh tỉ mỉ quan sát hắn, xác định hắn đúng thật rất tốt, cả người bình tĩnh lại.

   Cậu mở miệng lần nữa, "Tài xế có khỏe không?"

   "Vết thương không nặng, chấn động não nhẹ, anh ấy theo anh rất nhiều năm, không phải lần đầu gặp phải loại chuyện này, có đủ kinh nghiệm." Dưới ánh đèn, đôi mắt Tần Hành Hàn rất sâu, ánh mắt lại dịu dàng, cách màn hình điện thoại, lẳng lặng nhìn cậu, nói, "Cho nên đừng lo, cho dù anh ở trên xe, cũng không sao."

   Úc Vi Tinh "Phi" vài cái, không vui trừng mắt nhìn hắn, "Anh đừng nói lung tung."

   Tần Hành Hàn cười rộ, tiếng nói càng ôn hòa, "Được, anh không nói lung tung, anh sai rồi."

   Úc Vi Tinh muốn hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, vụ tai nạn này hiển nhiên không phải ngoài ý muốn. Nhưng phim trường nhiều người mắt tạp, ở chỗ này nói chuyện không thích hợp, đành phải đè xuống hoang mang. Chỉ tán gẫu một ít, cho dù người khác nghe hết, cũng chả sao.

   Chu Lẫm không nghe bọn họ nói chuyện, ngồi rất xa, nhưng gã thấy mặt mày giãn ra và biểu cảm thả lỏng sung sướng của Úc Vi Tinh, sắc mặt trắng bệch lúc nãy cũng khôi phục hồng nhuận.

   Mặt gã không chút thay đổi nghĩ, mình nên chuẩn bị mấy bản phương án pr dự phòng, nếu không đến lúc đó đột nhiên tuồn ra, sẽ không kịp.

   ...

   Lại gọi điện cho Tần Hành Hàn, đã là 11 giờ tối. Úc Vi Tinh vừa từ phim trường trở lại khách sạn, đã gọi ngay cho hắn, muốn biết buổi chiều đã xảy ra chuyện gì.

   Video được kết nối, Tần Hành Hàn xuất hiện trên màn hình, hắn cũng vừa về đến nhà, cởi áo khoác đưa cho quản gia, lại một tay cởi cà vạt, cởi một cúc áo sơ mi, hơi ngẩng đầu, lộ ra yết hầu có cảm giác tình dục.

   "Em về khách sạn rồi à?"

   Ánh mắt Úc Vi Tinh dừng lại trên yết hầu của hắn, "Vâng", một tiếng, hỏi hắn, "Muộn thế này mới về nhà?"

   "Đi bệnh viện một chuyến, sau đó kiểm tra chuyện tai nạn xe."

   Úc Vi Tinh đang tính toán, Tần Hành Hàn nói trước, thuận thế đi xuống: "Là tay của Chu Hợp Trịnh động vào?"

   "Là lão."

   "Sao lão lại đột nhiên ra tay với anh?"

   "Sáng nay, em vợ Chu Hợp Trịnh bị mang đi thẩm vấn."

   Úc Vi Tinh kinh ngạc: "Anh làm?"

   "Ngày hôm qua cảnh sát thu lưới bắt Trần Lực Hành, anh cũng cung cấp cho cảnh sát một ít manh mối và chứng cứ, đáng tiếc là, những chứng cứ này không liên quan trực tiếp đến Chu Hợp Trịnh, người qua tay không phải lão, lão rất giảo hoạt."

   Úc Vi Tinh hiểu, "Em vợ lão vào vì chứng cứ và manh mối của anh, có phải không ra được không?"

   "Gã có liên quan đến buôn lậu và buôn bán ma túy, không ra được."

   Úc Vi Tinh mím môi, trong lòng không yên, cậu ngước mắt nhìn thẳng Tần Hành Hàn: "Em lo cho anh."

   Bên cậu rất an toàn, bởi vì hai nơi một đường, hơn nữa mỗi lần trước khi cậu quay cảnh, Phạm Cương và Triệu Thạch Ninh sẽ cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra đạo cụ thêm lần nữa, cho dù hai người làm gì, cũng sẽ để lại một người bên cạnh cậu, để cậu ở trong phạm vi tầm mắt của bọn họ.

   Huống chi, dù sao cậu cũng là nhân vật công chúng, gần đây《Thiên hạ vô song》lại đang hot, netizen và phương giải trí truyền thông khắp nơi rất chú ý đến cậu, bất cứ chuyện gì cũng sẽ bị phóng đại.

   Tần Hành Hàn không nói gì, nhìn cậu thật sâu, thật lâu.

   Bị Tần Hành Hàn dùng con ngươi sâu thẳm khóa lại, tim Úc Vi Tinh đập nhanh, cậu không tự chủ được đưa tay sờ mặt, đang xác định mình không đỏ mặt.

   Nhiệt độ hai má không thay đổi, cậu thoáng yên tâm.

   Cậu dời tầm mắt, bưng nước trên bàn lên, uống xong mới nói: "Chu Hợp Trịnh đã ra tay lần này, thì còn có lần sau, em nhất định phải cẩn thận."

   Tần Hành Hàn rất thích cảm giác được Úc Vi Tinh đặt ở trong lòng, nhưng cũng không nỡ để cậu lo lắng đề phòng.

   "Trong khoảng thời gian ngắn lão sẽ không ra tay nữa, cảnh sát vốn đang nghi ngờ lão, mà sáng nay em vợ lão bị bắt, đến chiều anh liền xảy ra tai, cảnh sát càng phái nhiều người giám thị lão hơn."

   Úc Vi Tinh gật đầu, vẫn không nhịn được dặn dò: "Bất kể thế nào, cũng không được lơ là."

   Tần Hành Hàn cười với cậu, "Anh biết rồi."

   -

   Như lời Tần Hành Hàn nói, sau khi xảy ra tai nạn xe, Chu Hợp Trịnh không còn động tác nào khác, chỉ là đột nhiên lại cùng vợ Ôn Di Tuyên cao điệu show ân ái và làm công ích.

   Úc Vi Tinh ở đoàn làm phim quay phim, cũng có thể nghe thấy nhân viên công tác thảo luận về họ.

   Thẩm Lâm Lâm với Trương Y đối chiếu xong cảnh tiếp theo, Úc Vi Tinh lại nghe thấy mấy cô gái đi qua nói đến tình yêu của Ôn Di Tuyên và Chu Hợp Trịnh, giọng điệu vừa hâm mộ vừa hướng tới:

   "Ôn Di Tuyên hạnh phúc thật đấy, Chu Hợp Trịnh mua cho cô ấy một hòn đảo, còn trồng cho cô ấy những bông hoa cô ấy thích nhất."

   "Chắc Ôn Di Tuyên là cô vợ nhà giàu hạnh phúc nhất, những nữ minh tinh khác gả vào nhà giàu ai cũng liều mạng đề phòng, chỉ có cô ấy không cần, sinh xong đứa con thứ hai, Chu Hợp Trịnh đã đi thắt ống dẫn tinh."

   "Hai người họ là CP tôi yêu nhất, mỗi lần nhìn họ, tôi lại tin tưởng tình yêu."

   Thẩm Lâm Lâm chờ các cô đi rồi, mới bật cười, Úc Vi Tinh nghe thấy, quay đầu nhìn nàng.

   "Chị cười họ quá ngây thơ." Thẩm Lâm Lâm giải thích.

   Trương Y tiến đến trước mặt nàng, tò mò nói: "Chị Lâm Lâm, bạn trai cũ của chị là cậu cả Chu thị, có phải chị có tin đồn có 1 không 2 về Chu gia không?"

   Úc Vi Tinh sửng sốt, xen vào: "Bạn trai chị là Chu Huân?"

   Thẩm Lâm Lâm sửa lại: "Là bạn trai cũ."

   Cô lại không hiểu, "Sao vậy?"

   Úc Vi Tinh lắc đầu: "Không có gì, chỉ hơi giật mình."

   Trương Y đẩy Thẩm Lâm Lâm, mở to hai mắt, bên trong tất cả đều là ba chữ sáng lấp lánh -- "Muốn hóng hớt".

   Thẩm Lâm Lâm mỉm cười, xoa bóp gương mặt cô, "Không có gì để nhiều chuyện, có thể vì chị lấy mình ra mà đo, chị cảm thấy Ôn Di Tuyên cũng không vui, trước kia cô ấy nổi tiếng như vậy, đã lấy được ảnh hậu, là ảnh hậu, tiền đồ vô hạn, sau khi kết hôn lại không thể không nghỉ ngơi, không có sự nghiệp của mình, đi theo Chu Hợp Trịnh làm bình hoa..."

   Nàng nhún vai, "Dù sao đổi lại là chị, chị chắc chắn sẽ không vui."

   Trương Y vỗ tay một cái, nhớ ra: "Đúng vậy, đó là lý do chị và Chu Huân chia tay."

   Lúc này người quản lý của Trương Y gọi cô, cô lên tiếng, đứng dậy, còn lại Úc Vi Tinh và Thẩm Lâm Lâm.

   Úc Vi Tinh cảm thấy Thẩm Lâm Lâm có chuyện không nói, cậu mở miệng: "Chị không phải lấy mình ra đo người."

   Thẩm Lâm Lâm nhíu mày, "Hả?"

   "Chị đã gặp Ôn Di Tuyên đúng không?"

   Thẩm Lâm Lâm không trả lời.

   Nàng rũ mắt, cân nhắc lúc lâu, mới nói: "Đúng là không phải, chỉ có điều Y Y đơn thuần, người bên cạnh em ấy cũng đang bảo vệ em ấy rất tốt, có một số việc không cần phải để em ấy biết."

   Nàng dừng lại, "Thật ra, chị quyết tâm chia tay với Chu Huân, là vì Ôn Di Tuyên nói với chị 'Đừng vào địa ngục này'..."

   Đột ngột dừng lại, nàng đang do dự có nên nói tiếp không, Úc Vi Tinh không thúc giục, im lặng chờ.

   Vài phút trôi qua, Thẩm Lâm Lâm dường như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nàng nhỏ giọng, "Chị cảm thấy, cô ấy đang bị giám sát."

   Úc Vi Tinh giật mình, ngón tay nắm chặt kịch bản.

   Giọng điệu của cậu duy trì bình tĩnh: "Nói xem nào?"

   Tới gần cậu một chút, giọng Thẩm Lâm Lâm càng thấp hơn, "Lúc chị nhìn thấy cô ấy, bên cạnh cô ấy vẫn có người, chị không cẩn thận làm vỡ ly, người kia giúp chị đổi ly, Ôn Di Tuyên lại đột nhiên nói với chị những lời này."

   Một lần nữa kéo dài khoảng cách, nàng cười giễu, "Cho nên cậu xem, sao cô ấy có thể hạnh phúc được?"

   Úc Vi Tinh thu lại vẻ mặt: "Chuyện này, chị đã nói với mấy người?"

   Thẩm Lâm Lâm nói: "Chị đã nói với cậu, người quản lý, còn bố mẹ chị, họ không hiểu vì sao chị chia tay với Chu Huân, chị liền nói cho họ biết lý do."

   "Sau này đừng nói với người khác nữa", Úc Vi Tinh rất nghiêm túc, "Chị cũng nhắc nhở người quản lý và bố mẹ chị, bảo họ không được nói chuyện này cho bất cứ ai."

   Thẩm Lâm Lâm có thể đoán được suy nghĩ của cậu, mỉm cười, "Chị biết, cũng đã nhắc nhở bọn họ, bố mẹ chị quanh năm ở nước ngoài, người quản lý của chị là bạn tốt nhất của chị, yên tâm đi."

   Nàng chuyển đề tài, bỗng nhiên nói: "Cậu không tò mò vì sao chị nói cho cậu biết?"

   Đúng là Úc Vi Tinh không hiểu, hỏi theo lời nàng: "Vì sao?"

   Vẻ mặt Thẩm Lâm Lâm nghiêm túc, "Chị hy vọng cậu có thể giúp cô ấy."

   --------------------

   Tác giả có lời muốn nói:

   [Bắt trùng: 11.18/8:47]

   Mai gặp lại.

  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play