Sáng hôm sau Úc Vi Tinh tập xong lời thoại, nhớ đến vết thương của Tần Hành Hàn, chủ động gọi điện cho hắn.

  Lúc này, Tần Hành Hàn đang cùng các quản lý công ty hải ngoại họp, thấy Lâm Kha cầm điện thoại đến, thản nhiên liếc nhìn anh ta, Lâm Kha nhỏ giọng nói: "Là ngài Úc."

  Tần Hành Hàn nhíu mày, lúc này đối diện với các quản lý ra hiệu tạm dừng video, nhận điện thoại sang một bên nghe máy.

  Hắn nghe Úc Vi Tinh quan tâm hỏi: "Trợ lý của anh có đến nhà anh không?"

  Tần Hành Hàn đứng bên cửa sổ, tầm mắt dừng ở đường cái phía dưới, nhìn người đến người đi náo nhiệt, giọng điệu không còn sắc bén và lạnh lùng như lúc họp, "Đến rồi."

  Úc Vi Tinh a một tiếng, suy nghĩ một lát lại hỏi: "Người muốn hại anh, xác định là Trần Lực Hành à?"

  "Ừm, là hắn ta."

  "Vậy tìm được chỗ trốn của hắn ta chưa?"

  "Qua điều tra thành phố gần đây nhất của hắn ta, cảnh sát đã liên lạc với cục cảnh sát địa phương, sau đó chạy tới."

  "Vậy là tốt rồi."

  Tần Hành Hàn nắn vuốt rèm cửa sổ làm bằng lụa, "Cậu rất lo lắng cho tôi?"

  Đây không phải là lần đầu tiên Tần Hành Hàn hỏi vấn đề như vậy, tối hôm qua đã hỏi một lần nữa, Úc Vi Tinh lại một lần nữa mờ mịt, nhưng hôm nay không phải tình huống đặc thù như ngày hôm qua, không kịp suy nghĩ quá nhiều, rất nhanh cậu đã phản ứng lại, hiểu được nguyên nhân Tần Hành Hàn luôn hỏi một câu này.

  Tần Hành Hàn nhiều năm như vậy, vẫn luôn một người một mình cô độc đi một mình, trước kia những người Tần gia đó chưa vào tù, hắn không cách nào thật lòng đối với người khác, không có ai để nói ra những chuyện này, càng ít người quan tâm hắn.

  Bởi vì ít, cho nên kỳ quái, hoài nghi, mới có thể hỏi hết lần này đến lần khác.

  Trong lòng Úc Vi Tinh mềm nhũn, cậu nghĩ, lúc Tần Hành Hàn còn là người trên giấy, cậu nhìn mấy trăm chữ miêu tả trải nghiệm ít ỏi, cũng chỉ cảm khái một câu "Thật thảm", nhưng khi cậu xuyên vào trong sách, thật sự nhìn thấy Tần Hành Hàn, đối phương biến thành người thật sống động, cậu lại nghĩ về những quá khứ kia, cũng không phải chỉ là "đáng thương" "thảm" có thể hình dung, hơn nữa đối phương biến thành người cậu quen biết, bọn họ còn giao tiếp.

  "Đương nhiên." Úc Vi Tinh nói.

  Tần Hành Hàn cười, trong đôi mắt sâu thẳm cũng chảy vào một nụ cười không rõ.

  "Vậy cứ như thế đi, trợ lý của anh ở đây là được rồi."

  Úc Vi Tinh trước khi cúp máy nhớ ra một chuyện, lại bổ sung một câu: "Đúng rồi, nhớ rõ phải chú ý chế độ ăn uống, cần thanh đạm không thể ăn mặn, còn có đến lúc đó nhớ đi tháo dây."

  Tần Hành Hàn đáp ứng.

  Cúp máy, Úc Vi Tinh giơ hai tay lên, co giãn gân cốt, vừa quay đầu lại, đã thấy Úc Dạ Bạch ôm Hoa Điểm Điểm đứng ở phía sau, trên khuôn mặt tuấn tú kia lộ ra nụ cười nhạt, "Thoạt nhìn tâm trạng em rất tốt, nói chuyện điện thoại với Tần Hành Hàn sao?"

  Úc Vi Tinh: "..."

  Hai câu này có mối quan hệ nhân quả nào không?

  Úc Vi Tinh không đồng ý nhìn y, "Anh, anh không cần tùy tiện thốt ra mấy cái câu loạn thất bát tao kia đâu, quan hệ giữa em và Tần Hành Hàn không phải như anh nghĩ."

  Úc Dạ Bạch buông Hoa Điểm Điểm xuống, ý bảo nó đi tìm Kẹo Dẻo đang vui đùa trên bãi cỏ, đi đến bên cạnh cậu.

  Bộ lọc của y rất lớn không có biên giới, "Anh cảm thấy chỉ có cậu ấy xứng đáng với em, em thật sự không suy nghĩ thêm một chút sao?"

  Úc Vi Tinh nghĩ, đây là chuyện em suy nghĩ là được sao?

  Huống chi, cậu thật sự không lo lắng.

  Cậu không có kế hoạch yêu đương.

  "Không có ý nghĩ đó."

  Úc Dạ Bạch gật đầu, "Cũng tốt." Nếu em trai cưng bị heo củng, y cũng luyến tiếc.

  Y lại hỏi chuyện tối qua, liên tiếp mấy vấn đề, "Tần Hành Hàn bị thương nghiêm trọng không? Hung thủ đã bị bắt chưa? Là ai làm vậy? Người Tần gia hay là giám đốc điều hành bị đuổi ra khỏi Tần thị?"

  Úc Dạ Bạch nhìn cách Tần Hành Hàn đối phó Tần gia, đao to búa lớn cải cách Tần thị là biết, so với người ngoại lai như Úc Vi Tinh càng rõ hơn.

  Kể cả hắn đối phó với những giám đốc điều hành kia kiểu gì, chắc hẳn cũng sẽ bị tính kế, tính toán... Cuối cùng Tần Hành Hàn lại giành được thắng lợi tốt đẹp.

  Tần Hành Hàn làm một loạt động tác và thủ đoạn, khiến tất cả những người có ý nghĩ với Tần thị đều biết được thực lực của hắn, sớm thu liễm ý nghĩ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

  Úc Vi Tinh lần lượt trả lời: "Không nghiêm trọng, bị thương ngoài da; Hung thủ bị bắt tại chỗ, Tần Hành Hàn tự mình ra tay. Không phải bọn họ, mà là Trần Lực Hành."

  Úc Dạ Bạch nhíu mày, "Trần Lực Hành?"

  "Anh biết hắn ta?" Úc Vi Tinh hỏi.

  "Gặp qua vài lần." Úc Dạ Bạch trầm ngâm vài giây, nói với Úc Vi Tinh, "Em nhớ nhắc nhở Tần Hành Hàn gần đây phải chú ý hơn một chút. Trần Lực Hành này rất điên, lại rất yêu Tần Hướng Lan. Bây giờ Tần Hướng Lan đã chết, hắn ta sẽ tìm cách báo thù cho Tần Hướng Lan, giống như ngày hôm qua, sẽ không chỉ có một lần."

  Y nói xong, lại nghĩ đến vấn đề quen thuộc, Tần Hành Hàn so với y càng quen thuộc với Trần Lực Hành hơn, hiểu rõ hắn ta là người ra sao, dù sao người này trước đây còn là trợ lý của Tần Hướng Lan.

  Nghĩ đến đây y đổi giọng, "Quên đi, Tần Hành Hàn so với anh càng rõ hơn cách làm của Trần Lực Hành, không cần suy tính nhiều."

  Mặc dù Úc Dạ Bạch nói vậy, nhưng Úc Vi Tinh vẫn đem lời nói của y chuyển cho Tần Hành Hàn dưới hình thức tin nhắn, hy vọng hắn có thể tránh được tất cả nguy hiểm có thể xảy ra.

  ......

  Buổi chiều Úc Vi Tinh và Chu Lẫm lại đến giải trí Ngự Phong.

  Lần này họ được mời đến phòng hội nghị cấp cao.

  Bước vào phòng họp, Úc Vi Tinh nhanh chóng bước vào bên trong, ngoại trừ nhà sản xuất và người phụ trách hôm qua đã gặp ở hiện trường thử vai, còn có thêm ba người, trong đó có một người là phó giám đốc Ngự Phong -- buổi sáng bàn hợp đồng.

  Phó giám đốc tên là Vu Bính Hương, bộ dạng trắng nõn, cười tủm tỉm như phật Di Lặc, chủ động đưa tay về phía cậu, "Chào cậu, Úc Vi Tinh."

  Úc Vi Tinh giơ tay lên nắm lấy tay cậu ta, "Vu tổng."

  Vu Bính Hương thu tay lại, ngay sau đó giới thiệu hai người khác bên cạnh mình. Bọn họ đều là pháp vụ của Ngự Phong, đến đây để theo dõi hợp đồng.

  "Ngồi đi." Cậu ta nói thêm.

  Úc Vi Tinh ngồi xuống với Chu Lẫm, mọi người cũng không nói nhảm, trực tiếp bắt đầu đàm phán hợp đồng.

  Vu Bính Hương đại diện cho công ty sản xuất lớn nhất《Thiên hạ vô song》, đưa ra yêu cầu đối với Úc Vi Tinh, "Chúng tôi sẽ thêm hai khoản vào hợp đồng. Nếu cậu vắng mặt mà không có lý do, chúng tôi có quyền hủy bỏ hợp đồng với cậu và yêu cầu cậu bồi thường; Thứ hai, nếu trong quá trình quay phim cậu để nổ ra tin đồn, mang lại ảnh hưởng tiêu cực đến đoàn làm phim, chúng tôi cũng có quyền hủy hợp đồng với cậu và yêu cầu bồi thường, tiền bồi thường được tính theo thù lao của cậu 30%."

  Cậu ta cũng nhấn mạnh thêm: "Điều quan trọng cần lưu ý là nếu cậu không có đạo đức tốt về trật tự xã hội, thậm chí vi phạm pháp luật và kỷ luật, đến nỗi chúng tôi phải thay đổi diễn viên, quay lại sản xuất, ngoài tiền bồi thường, cậu phải trả tất cả các tổn thất của đoàn làm phim, điều này không chỉ nhắm vào cậu, chúng tôi đối xử bình đẳng với tất cả các nghệ sĩ tham gia diễn xuất."

  Thêm hai điều khoản này vấn đề không tính là lớn, số tiền bồi thường cũng không có công phu sư tử ngoạm, xem như cũng hợp lý, Úc Vi Tinh có thể tiếp nhận.

  Cậu hiểu rõ nguyên nhân Ngự Phong muốn thêm -- suy cho cùng, vẫn do lịch sử đen của nguyên chủ quá nhiều, thêm một hiệp ước kiểm tra cân bằng, xem như là bảo hiểm trước.

  Cậu gật đầu, "Được."

  Vu Bính Hương cười thật lòng hơn một chút, "Vậy kế tiếp, chúng ta nói về phương diện thù lao và nghĩa vụ phim, bao gồm cả tuyên truyền và marketing sau này..."

  Bộ phận này không cần Úc Vi Tinh mở miệng, có Chu Lẫm ở đây.

  Khi đến Úc Vi Tinh đã nói với Chu Lẫm xong, điểm mấu chốt của cậu có hai điều: Một là không giẫm lên người khác marketing. Thứ hai là không lăng xê bán hủ.

  Tuy Ngự Phong không giống Tây Bách, các loại lăng xê thủ đoạn ùn ùn không dứt, nhưng một bộ phim quay xong, kinh doanh bình thường bọn họ cũng sẽ làm.

  Tính hướng của cậu là công khai, không có khả năng xào cp với nữ diễn viên, huống hồ con gái thích Yến Vô Song trong phim cuối cùng đều viên mãn với những người khác, chỉ còn lại một Cổ Khê thích Yến Vô Song, hắn vì bảo vệ Yến Vô Song chết dưới kiếm của địch nhân.

  Nhân vật này lại do nghệ sĩ Tây Bách đóng.

  Ngày hôm qua cậu nghe xong lời của Chu Lẫm, đi tìm hiểu Sở Thần Thăng, anh ta là nghệ sĩ vô cùng điển hình dùng thủ đoạn lăng xê để nâng độ hot.

  Hơn nữa Sở Thần Thăng từ đầu năm đến nay không có bộ phim mới, tuy rằng có tham gia tạp kỹ, nhưng không có độ phủ sóng, có chút dấu hiệu dần dần lãng quên, rất khó để nói Tây Bách sẽ không lợi dụng thủ đoạn lăng xê một lần nữa.

  Nếu Tây Bách nghĩ, mặc dù Ngự Phong không có ý này, cũng sẽ nguyện ý đồng ý, sau đó ngồi ngư ông đắc lợi, dù sao cũng lấy được rating và lượt xem, cũng không chịu thiệt.

  Chu Lẫm nhớ kỹ lời Úc Vi Tinh dặn dò, mỉm cười, ngựa quen đường cũ thương lượng với Vu Bính Hương.

  Sau hơn nửa giờ nói chuyện, cuối cùng cả hai bên đều hài lòng.

  Ngự Phong đồng ý yêu cầu của Úc Vi Tinh, đưa đủ thành ý -- thù lao phim là 12 triệu, mỗi tháng cậu có thể xin nghỉ ba ngày, đồng thời, sẽ không làm trái yêu cầu của bản thân cậu, cuối cùng đưa ra phương án marketing, được cậu đồng ý.

  Thương lượng thỏa đáng, hợp đồng cũng xong.

  Úc Vi Tinh cầm hợp đồng trên tay, nhìn kỹ xong, xác định không có vấn đề gì, ký tên.

  Vu Bính Hương đứng lên, lần thứ hai vươn tay về phía Úc Vi Tinh, "Hợp tác vui vẻ."

  Úc Vi Tinh mặt mày cong cong, "Hợp tác vui vẻ."

  -

  Một tuần rất nhanh đã trôi qua.

  Úc Vi Tinh bay đến thành phố H trước một ngày, đến trung tâm điện ảnh và truyền hình.

  Nhân viên đoàn làm phim đã sớm chuẩn bị, mấy cảnh tượng lớn đều sắp dựng xong, đạo cụ cũng làm bảy tám phần, sắp chuẩn bị xong.

  Ngày hôm sau Hà Kỳ Vinh cũng bay tới, đi cùng anh ta còn có Thẩm Lâm Lâm, Trương Y và Tống Viễn Bân, ngày mai Giang Thi Minh và Sở Thần Thăng cũng sẽ đến.

  《Thiên Hạ Vô Song》là một tiểu thuyết võ hiệp, toàn bộ nhóm nhân vật chính ai cũng biết võ công, bởi vậy bọn họ đều cần đến sớm học tập võ thuật.

  Lúc bọn Hà Kỳ Vinh đến, Úc Vi Tinh đang cầm kiếm, một mình khoa tay múa chân, cậu từng học qua vũ đạo, thân thể cực mềm mại, một chữ mã, loại nhấc cao chân này không nói chơi, động tác lưu loát đẹp mắt, đồng thời lúc vung kiếm cũng không mất lực đạo, mỗi một lần vung kiếm, đều ổn định, chuẩn xác, nhanh.

  Kiếm ý sắc bén miêu tả trong tiểu thuyết phảng phất thật sự từ trong câu chữ nhảy ra, trở thành sự vật chân chính tồn tại.

  Hà Kỳ Vinh không lên tiếng, ở bên cạnh nhìn, ánh mắt dần dần toát ra thần sắc hài lòng, chờ Úc Vi Tinh luyện tập xong một bộ động tác, ông cười hớn hở mở miệng: "Không tồi."

  Lúc này Úc Vi Tinh mới phát hiện bọn họ, buông kiếm trong tay xuống, lại nhận lấy khăn mặt từ trợ lý bên cạnh. Trợ lý là Chu Lẫm hai ngày trước tìm tới, tên là Cốc Nghi Tuyên, diện mạo rất đáng yêu là một cô gái.

  "Đạo diễn Hà." Lau mồ hôi xong, Úc Vi Tinh lễ phép chào hỏi.

  Hà Kỳ Vinh cười cười, ý bảo Úc Vi Tinh đi qua, sau đó giới thiệu người bên cạnh cho cậu, "Thẩm Lâm Lâm, Trương Y, Tống Viễn Bân."

  Ông nói, "Mấy người làm quen trước đi, tôi ra chỗ khác quan sát."

  Sau khi đưa mắt nhìn Hà Kỳ Vinh rời đi, ánh mắt Úc Vi Tinh cong cong, lộ ra một nụ cười với ba người họ.

  Mặc kệ thế nào, cười cũng không mắc lỗi.

  Thẩm Lâm Lâm là người lớn tuổi nhất trong ba người, cô trả lời trước, cũng cười với Úc Vi Tinh, "Cậu ở trong tưởng tượng của tôi không giống nhau."

  Úc Vi Tinh nhìn cô, "Chỗ nào không giống nhau?"

  "Đều không giống nhau."

  Cô chớp mắt, "Tất cả những gì tôi nghe được đều là cậu trong lời đồn."

  Ngụ ý, cô cho rằng cậu là một người bất lịch sự, tính tình yếu đuối, tính tình rất lớn.

  Úc Vi Tinh nghe hiểu, không để ý, thản nhiên nhận: "Chị nói cũng là tôi, nhưng là tôi trước kia, tôi sửa, hiện tại mỗi ngày đều tỉnh táo, tuyệt đối sẽ không lặp lại vết xe đổ."

  Thẩm Lâm Lâm nhíu mày, từ chối cho ý kiến, cô vươn tay về phía cậu, "Hy vọng hợp tác thuận lợi."

  Úc Vi Tinh: "Giống nhau."

  Kế tiếp, Trương Y cũng bắt tay với cậu, vẻ mặt nhàn nhạt.

  Có thể là do tuổi còn khá nhỏ, sự bất mãn và không thích của cô biểu hiện càng thêm rõ ràng, Thẩm Lâm Lâm chạm vào cô, cô mới miễn cưỡng cười.

  Cuối cùng là Tống Viễn Bân, anh ta thật sự viết thẳng chữ lên mặt.

  Úc Vi Tinh nghĩ, phỏng chừng là do hai buff chồng lên nhau. Đồng tính luyến ái là một nguyên nhân, lịch sử đen của quá khứ là nguyên nhân khác.

  Quen biết đơn giản, mọi người lập tức tách ra, làm việc của mình, Thẩm Lâm Lâm và Trương Y ở cùng nhau, Tống Viễn Bân một mình một đường.

  Úc Vi Tinh một lần nữa cầm kiếm lên, lại luyện tập, cho đến khi Chu Lẫm mang trà chiều đến, cậu mới dừng lại, chuẩn bị nghỉ ngơi.

  Chu Lẫm đưa bánh ngọt và cà phê cho cậu, kéo ghế ngồi xuống, nói, "Tối nay diễn viên《Thiên Hạ Vô Song》sẽ được tuyên bố."

  Úc Vi Tinh ăn một miếng bánh ngọt, cắn thìa nhỏ, "Tối nay?"

  "Ừm, tám giờ tối."

  Úc Vi Tinh nghe thanh âm của gã, có thể cảm nhận được gã đang hồi hộp, vì thế an ủi gã, "Không sao, cùng lắm thì bị mắng, anh coi như đang xem truyện vả mặt, bây giờ im lặng, sau đó phát sóng, vả mặt trở lại đỉnh cao."

  Cậu nghiêng đầu, ánh mắt sáng ngời tựa sao trời, "Anh tin tôi."

  Chu Lẫm nhìn cậu thật lâu, tâm trạng bỗng nhiên bình tĩnh lại.

  Cũng đúng.

  Cư dân mạng cũng có thể mắng một chút.

  Sau đó chào đón bọn họ, là một trận đánh ba ba vào mặt.

  --------------------

  Tác giả có lời muốn nói:

  【Đang chờ sửa chữa】

  Hôm nay là Ngày Quốc khánh, gửi 30 bánh bao, tất cả mọi người cùng nhau vui vẻ nha.

  Bắn tim ~

  -

  Cảm ơn mọi người đã bỏ phiếu bá vương hoặc tưới chất dinh dưỡng cho tôi trong thời gian 2022-09-26 21:17:49~2022-09-27 22:37:33

  Cảm ơn thiên thần nhỏ tưới nước dinh dưỡng: Nam Tiêu Giản 10 bình; Peanut 5 bình;

  Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!

Tr&B: Nkyl_0111 (29/08/2023)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play