Tuy Tần Hành Hàn nghe được lời Úc Vi Tinh thốt ra kịp thời tránh đi, nhưng vẫn chậm một bước, bị dao xẹt qua cánh tay.

  Hung thủ một kích không thành, lại đến lần thứ hai, nhưng lúc nãy là do Tần Hành Hàn không hề phòng bị nên mới bị thương, bây giờ không phải, hắn dễ dàng nắm lấy cánh tay người đàn ông, đồng thời cong chân phải, đầu gối tàn nhẫn đá thẳng lên thắt lưng đối phương.

  Hung thủ bị đá trúng không đứng vững được, há miệng nôn mửa, dao trong tay rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng giòn vang. Đêm khuya vắng vẻ, âm thanh rất rõ ràng.

  Tần Hành Hàn buông tay đối phương ra, đầu gối gã ta lập tức mềm nhũn, quỳ nằm sấp trên mặt đất, hai tay gắt gao che thắt lưng bụng, đau đến run rẩy, không thể đứng dậy được.

  Xe dừng ở bên cạnh Tần Hành Hàn, Lâm Kha và vệ sĩ nhanh chóng từ trên xe xuống, vệ sĩ đè lại hung thủ, Lâm Kha gọi điện báo cảnh sát.

  Úc Vi Tinh cũng đến, do chạy quá nhanh, hơi thở hổn hển, hơi thở không xong hỏi: "Vết thương của anh sao rồi?"

  Hỏi xong cậu lại cúi đầu nhìn bàn tay bị thương của Tần Hành Hàn. Tần Hành Hàn mặc áo khoác tây trang, quần áo tối màu, chỉ có thể nhìn thấy miệng vết thương mơ hồ rỉ máu, không nhìn thấy tình huống vết thương cụ thể.

  Tần Hành Hàn rũ mắt nhìn cậu, nhìn cậu chăm chú, hỏi đến khó hiểu, "Cậu lo lắng cho tôi?"

  Úc Vi Tinh có chút sửng sốt, không rõ ý của hắn khi hỏi những lời này, "Không phải là điều nên làm sao?"

  Cậu hỏi thêm: "Có đau không?"

  Tần Hành Hàn nhìn cậu thật sâu, "Còn ổn."

  Cũng may không sao, đau thì đau, không đau thì không đau. Úc Vi Tinh lo lắng cho bàn tay của hắn, sợ bị thương gân cốt, nói: "Ngồi xe của tôi, đi bệnh viện trước đã."

  Tần Hành Hàn nhìn hàng lông mày nhíu lại của cậu, đột nhiên bật cười, "Được."

  Hắn dặn dò Lâm Kha, "Cảnh sát đến rồi, anh đi theo."

  Lâm Kha gật đầu.

  Úc Vi Tinh bảo hắn đứng ở chỗ này chờ, mình đi lái xe. Không bao lâu sau, cậu lái xe tới, hạ cửa sổ xe xuống nói với Tần Hành Hàn: "Lên xe."

  Tìm một bệnh viện gần nhất, chờ Tần Hành Hàn ngồi xuống, Úc Vi Tinh lập tức đạp chân ga, nhanh chóng lái xe về phía bệnh viện.

  Vừa rồi ở ngoài trời, không khí lưu thông, không ngửi được mùi vị, hiện tại vào trong xe, bởi vì mở điều hòa không mở cửa sổ, Úc Vi Tinh ngửi được mùi máu tươi như có như không.

  Cậu nghiêng đầu nhìn Tần Hành Hàn, phát hiện sắc mặt, môi của hắn càng ngày càng tái nhợt, trán toát ra mồ hôi lạnh, lông mày không khỏi nhíu chặt hơn.

  "Tôi không sao." Tần Hành Hàn bỗng nhiên mở miệng.

  Úc Vi Tinh thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng vào con đường phía trước, nâng cao tốc độ xe, "Đừng nói chuyện, nghỉ ngơi cho tốt."

  Cũng may lúc này đã khuya, xe trên đường không nhiều lắm, vận khí bọn họ cũng tốt, một đường thông suốt không gặp trở ngại cũng không gặp phải đèn đỏ, khoảng mười phút, đã đến bệnh viện.

  Úc Vi Tinh bước nhanh đến quầy cấp cứu đăng ký, lấy được số điện thoại liền gấp gáp mang Tần Hành Hàn đi tìm bác sĩ.

  Tối nay bệnh nhân cấp cứu không nhiều lắm, chờ hai ba người, đến lượt bọn họ.

  Bác sĩ bảo Tần Hành Hàn cởi áo khoác, Tần Hành Hàn cởi ra, lộ ra áo sơ mi màu trắng bên trong, hơn phân nửa cánh tay áo đã bị máu nhuộm đỏ, vết thương hơn mười cm, dữ tợn khủng bố.

  Các bác sĩ không biết đã nhìn thấy bao nhiêu vết thương tương tự, đôi mắt của y cũng không chớp.

  Biểu cảm Tần Hành Hàn cũng rất bình tĩnh.

  Ngược lại Úc Vi Tinh ở một bên ôm quần áo, môi mím chặt.

  "Bác sĩ, thế nào?"

  Nhìn Úc Vi Tinh so với bản thân còn lo lắng hơn, bác sĩ chậm rãi nói: "Không sao, không bị thương gân cốt, sau khi khử trùng xử lý vết thương, khâu lại một chút là được, mặt khác lại tiêm thêm một mũi uốn ván."

  Úc Vi Tinh thở phào nhẹ nhõm, chỉ là vết thương ngoài da còn đỡ, "Phiền ngài."

  Úc Vi Tinh nói chuyện với bác sĩ, Tần Hành Hàn vẫn nhìn cậu, đôi mắt thật sâu, nhưng cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, giống như chỉ tìm chỗ nghỉ chân một lát cho tầm mắt mà thôi.

  Chờ bác sĩ khâu vết thương cho Tần Hành Hàn xong, đã sắp rạng sáng, nhưng Tần Hành Hàn vẫn chưa thể đi, hắn vừa tiêm xong mũi uốn ván, cần quan sát nửa giờ.

  Úc Vi Tinh đi thanh toán lấy thuốc, lấy xong lại đến máy bán hàng tự động mua hai chai nước, trong đó một chai đã mở đưa cho Tần Hành Hàn, "Cảm giác thế nào? Anh đã đỡ chưa?"

  Tần Hành Hàn nhận nước, "Rất tốt, không sao."

  "Anh..." Úc Vi Tinh vừa nói một chữ, điện thoại của cậu bỗng nhiên vang lên, lấy ra nhìn, là Úc Dạ Bạch, "Tôi nhận điện thoại trước."

  Cậu ra chỗ khác bắt máy.

  Úc Dạ Bạch gọi điện đến để hỏi tại sao cậu còn chưa về nhà, quan tâm cậu có phải đã xảy ra chuyện gì không, Úc Vi Tinh đem chuyện Tần Hành Hàn nói ngắn gọn với y một lần, sau đó dặn dò y không được nói cho Bạch Trân, miễn cho Bạch Trân lo lắng, mới cúp điện thoại.

  Cậu trở lại bên cạnh Tần Hành Hàn, vừa ngồi xuống, Tần Hành Hàn đã hỏi: "Dì Bạch?"

  "Không phải, là anh trai tôi."

  Tần Hành Hàn nói: "Cậu có thể về trước."

  "Không sao", Úc Vi Tinh nhìn hắn, "Anh bị thương, để anh ở một mình trong bệnh viện, không tốt lắm."

  Dừng một chút, "Chờ trợ lý của anh đến đã."

  "Cám ơn." Tần Hành Hàn dời tầm mắt, rơi vào tấm biển màu xanh lá cây khảm 'lối đi an toàn' trên bức tường phía trước, một lát sau, mở miệng: "Cậu không hỏi gì tôi sao?"

  Úc Vi Tinh khó hiểu, "Ừ?"

  "Không tò mò?" Hắn quay mặt lại, nhìn thẳng vào Úc Vi Tinh.

  Úc Vi Tinh đối diện với hắn, thành thật nói: "Rất tò mò, không phải anh đưa bọn họ vào tù rồi sao?"

  Cũng không đến mức còn giữ lại người chứ? Boss nhân vật phản diện trong tiểu thuyết không có lòng từ bi như vậy.

  Thủ đoạn của hắn thật sự tàn nhẫn, có thể đi vào đều đi vào, hai người già không vào được bị hắn giam cầm trong biệt thự cha mẹ qua đời, để bọn họ ngày đêm sống trong sợ hãi và ác mộng, tinh thần bị tra tấn.

  Về phần người Tần gia còn lại, ngoại trừ có hai người hoàn toàn không có ý nghĩ với Tần thị, sớm đã ra nước ngoài, những người khác tiền và quyền đã sớm không còn, chỉ còn mấy lão già ở lại, có thể tự do không bị hạn chế, nhưng cuộc sống bây giờ so với quá khứ khác nhau một trời một vực, phòng ốc, xe cộ, người giúp việc, các loại đồ trang sức hàng hiệu đều không có.

  Những người này đã quen với cuộc sống hơn người, làm sao có thể ngày đêm đều phải tính toán kỹ lưỡng những ngày "đắng" của củi gạo, dầu muối tương dấm trà? Theo thời gian, đám người bọn họ bắt đầu nội loạn.

  Tiêu hao tinh thần, chó cắn chó cũng là một hình phạt.

  Tần Hành Hàn cũng không thấy lạ tại sao Úc Vi Tinh biết được, chuyện hắn làm cũng không khiêm tốn, ngược lại cũng đủ cao giọng, tìm kiếm trên mạng là có thể tra được, "Không phải bọn họ, bọn họ không dám."

  "Anh khẳng định như vậy?" Úc Vi Tinh nghĩ, có vài người nổi điên, phá nồi dìm thuyền cũng có khả năng, đặt vào người có tâm tính đánh bạc rất dễ lý giải, nếu Tần Hành Hàn chết, bọn họ có lẽ không lấy lại được Tần thị, nhưng lấy lại tài sản, trở lại cuộc sống vô ưu vô lự trong quá khứ tuyệt đối có thể.

  Tần Hành Hàn nhếch môi, mang theo khinh thường nồng đậm, "Nếu bọn họ có lá gan này, đã sớm làm."

  Úc Vi Tinh suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng.

  Nếu thật sự muốn làm, chắc hẳn sau khi Tần Hành Hàn đưa đoàn người Tần Hướng Lan vào, sau đó đao to búa lớn chỉnh đốn Tần thị đã động thủ, khi đó nếu Tần Hành Hàn xảy ra chuyện, Tần thị theo xác suất lớn sẽ là của bọn họ, dù sao lúc ấy hỗn loạn, so với bây giờ ra tay thu được lợi nhuận lớn hơn.

  "Vậy anh cảm thấy là ai?" Cậu đổi tư thế thoải mái hơn, giống như loại tư thế thúc giục nói chuyện.

  Ánh mắt Tần Hành Hàn lạnh đến run người, nói ra một cái tên, "Trần Lực Hành."

  Úc Vi Tinh mờ mịt, ai đây?

  Tần Hành Hàn đúng lúc giải thích cho cậu, "Trợ lý kiêm tình nhân của Tần Hướng Lan, đồng thời cũng là một mắt xích dây chuyền buôn bán ma túy của Tần Hướng Lan, lúc đó cảnh sát đi bắt hắn, hắn đã bỏ chạy trước."

  "Vậy tình huống bây giờ của anh không phải rất nguy hiểm sao?"



  Buôn bán dây chuyền ma túy, loại người này bình thường sau lưng đều sẽ có một nhóm tội phạm lớn hơn, hơn nữa nhóm người này tàn nhẫn ác độc, giết người đối với bọn họ mà nói chẳng qua chỉ là chuyện cỏn con.

  Tần Hành Hàn cười, ý cười không đến đáy mắt, hời hợt nói: "So với trước đây, an toàn hơn nhiều."

  Lời nói của Tần Hành Hàn làm Úc Vi Tinh giật mình.

  Cậu đột nhiên ý thức được, kỳ thật cậu chỉ nhìn thấy cuộc sống thiếu niên của Tần Hành Hàn trong văn tự của tác giả như thế nào, nhưng tác giả cũng không miêu tả cụ thể, chỉ dùng bảy tám trăm chữ đơn giản khái quát, dùng để hoàn thiện bối cảnh nhân vật.

  Mà cuộc sống chân chính của Tần Hành Hàn còn hung hiểm hơn nhiều so với việc chữ viết miêu tả.

  Cậu há miệng, lại không biết nên nói gì, trầm ngâm vài giây, cổ họng có chút khô khan, "Vẫn phải chú ý."

  Tần Hành Hàn vẫn không lo lắng, "Vốn hắn ta lẩn trốn ẩn nấp, tìm thế nào cũng tìm không thấy, hiện tại chính hắn chạy ra mua hung thủ, chủ động bại lộ manh mối, phỏng chừng rất nhanh sẽ sa lưới."

  Điều này ngược lại, bây giờ kỹ thuật phát triển, phàm là lưu lại dấu vết, luôn có thể tìm được người, huống chi hắn ta là kẻ mua hung thủ giết người, mặc dù không cần thông tin liên lạc ngoại tuyến, cũng phải dùng online.

  Úc Vi Tinh ừ một tiếng.

  Cậu cúi đầu nhìn vào thời gian, thấy đã qua nửa giờ quan sát, vì vậy nói: "Thời gian đã đến, trợ lý của anh vẫn chưa tới, để tôi đưa anh về được chứ?"

  "Nhà tôi cách nhà cậu rất xa, một người phía đông một phía tây, phải vòng hơn phân nửa thành thị."

  Úc Vi Tinh nhìn hắn, "Cho nên anh muốn từ chối sao?"

  Tần Hành Hàn nhếch môi, "Không, cảm ơn cậu."

  Úc Vi Tinh: "..."

  Tần trạch quả thật rất xa, nhưng Tần Hành Hàn cũng không phải chỉ có một chỗ ở, hắn không để Úc Vi Tinh đưa hắn về Tần trạch, hơn nữa đi đến tiểu khu gần Tần thị, cách bệnh viện lái xe gần hai mươi phút là đến.

  Đến nơi, Tần Hành Hàn xuống xe, Úc Vi Tinh nhìn tay hắn, lại gọi hắn lại: "Bên này chỉ có một mình anh ở, thật sự có thể sao? Đưa anh về nhà cũng không phải là chuyện phiền phức, dù sao cũng đã giúp đỡ."

  Ánh mắt Tần Hành Hàn giật giật, nghiêng người nhìn lại cậu, "Lâm Kha trong chốc lát sẽ tới."

  "Vậy là được rồi."

  Úc Vi Tinh yên lòng, khoát tay áo với hắn, "Tạm biệt."

  ......

  Úc Vi Tinh về đến nhà, đã hơn một giờ, nhưng sau khi vào cửa, bên trong một ngọn đèn vẫn sáng, ánh đèn màu vàng ấm áp phảng phất như đang chào đón cậu về nhà.

  Úc Vi Tinh nhìn chăm chú chiếc đèn thật lâu, trong lòng mềm nhũn không thể tưởng tượng nổi.

  Thật tốt, cuối cùng cậu cũng có gia đình chờ cậu về nhà.

  "Đã trở lại?"

  Giọng nói của Bạch Trân đột nhiên truyền đến, Úc Vi Tinh phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn về phía bà, "Mẹ, đã trễ như vậy, sao mẹ vẫn chưa ngủ?"

  "Ngủ rồi, do khát nước, ngồi dậy uống nước." Bạch Trân quan tâm hỏi: "Thử vai thế nào? Có ổn không?"

  Trước mặt mẹ, Úc Vi Tinh cuối cùng không còn che giấu cảm xúc vui mừng nữa, giống như đứa nhỏ, vui vẻ chia sẻ với Bạch Trân, "Qua rồi, hơn nữa còn là nhân vật chính!"

  "Cục cưng thật giỏi." Bạch Trân cười, "Nói chuyện với mẹ?"

  Úc Vi Tinh thay giày xong, cùng Bạch Trân đến phòng khách.

  Sau khi ngồi xuống, cậu đơn giản đem chuyện hôm nay thử vai nói một lần, chỉ giấu diếm chuyện có người dùng dư luận công kích cậu, "... Vậy nên, mẹ, con có may mắn không?"

  "Không chỉ vì may mắn." Bạch Trân vỗ mu bàn tay cậu, dịu dàng khẳng định cậu, "Là do cục cưng cố gắng, tiến bộ, cho nên Cao Lân nhìn thấy diễn xuất của con, mới để con đi diễn thử, cũng do con đủ ưu tú, bọn họ mới có thể lựa chọn con."

  Úc Vi Tinh nghe ra, Bạch Trân cũng giống như Tần Hành Hàn, cũng khẳng định cậu, để cậu có lòng tin, nhận ra là do sự ưu tú của mình mới được chọn, mà không phải quy kết đến "may mắn".

  Úc Vi Tinh chớp mắt rất nhẹ, cười, dùng sức gật đầu, "Vâng, con biết."

  --------------------

  Tác giả có lời muốn nói:

  【Đang chờ sửa chữa】

  Ngày mai là Ngày Quốc khánh, chúc tất cả các bạn một kỳ nghỉ hạnh phúc!

  Bắn tim ~

  -

Tr&B: Nkyl_0111 (28/08/2023)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play