Sau khi vụ án kết thúc, tôi thường nghĩ về đêm đó. Nếu vụ án trạm thu mua phế liệu không xảy ra, liệu tôi có thể về nhà đúng giờ, làm sủi cảo cho Từ San rồi ra rạp cùng nhau xem phim không? Có lẽ mọi chuyện đã khác.
“Em đã nặn sủi cảo, nhưng trông chúng hơi xấu. Đến tôi em sẽ làm đồ ăn đêm cho anh. Bây giờ em se ra rạp lấy vé trước.” Đó là tin nhắn cuối cùng từ người tôi yêu. Hằng ngày chúng ta gặp gỡ rất nhiều người; nhưng lại có ai đó chỉ có thể ở trong hoài niệm nhớ nhung.
Theo đuổi nghề bác sĩ pháp y bao nhiêu năm nay, tôi đã chứng kiến đủ loại án mạng. Có những vụ án đã phai mờ theo thời gian, nhưng có những câu chuyện vẫn để lại nhiều ấn tượng trong tôi.
Bất cứ khi nào tôi vô tình nhìn thấy vết sẹo trên ngón trỏ của bàn tay trái, trong đầu tôi sẽ hiện lên hình ảnh một vụ án, làm thế nào cũng không thể xua tan được. Toàn bộ cảnh tượng khi ấy hiển hiện lên như một thước phim quay chậm.
Hai giờ rưỡi chiều, tôi và bác sĩ Triệu rời khỏi văn phòng đang ấm áp, Vương Mãnh đã đợi sẵn ở sân cơ quan. Cậu ấy vừa xoa tay dậm chân, vừa vẫy tay với chúng tôi. Hơi thở ra từ miệng ngưng tụ thành màn sương trắng.
“Gần đây kinh doanh đang phất lên, ngày nào cũng có việc để làm!” Vương Mãnh đột nhiên thốt lên trong xe. Là một kỹ thuật viên khám nghiệm dấu vết, Vương Mãnh còn bận hơn tôi rất nhiều, anh ấy không chỉ phải khám nghiệm thi thể với tôi mà còn phải đi kiểm tra các hiện trường khác.
Trên đường đi, tôi không có tâm trạng nào để nói chuyện. Tôi không ngừng cầu mong tình tiết vụ án đừng quá phức tạp, tối nay đã hứa gói sủi cảo cho bạn gái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT