Pháp y chúng tôi kị nhất gặp phải người quen khi đang làm việc. Ai cũng hiểu điều đó nhưng nói là một nhẽ. Tôi có nằm mơ cũng không thể biết ngờ rằng, đến một ngày chính tay tôi lại mổ xẻ người đồng nghiệp của mình.

Ngày 11 tháng 5, sáng thứ hai như thường lệ tôi đến cơ quan sớm trước nửa tiếng, mãi miết quét dọn lau bàn.

Sau một hồi lâu dọn, tôi đứng ở cửa văn phòng chờ cho những mảng sàn nhà khô dần.

"Cậu Lưu, bận bịu gì thế?" Một giọng nói sang sảng từ phía hành lang vọng đến, vừa nghe đã nhận ra tiếng Trưởng phòng Kỹ thuật hình sự Vương Giang Hổ.

Trưởng phòng Vương bước tới: “ Sáng sớm nay nhận được tin báo án, đường Đông Hải xảy ra sự cố tai nạn. Tôi gọi điện cho anh Triệu nhưng không ai bắt máy, có khi tối qua lại quá chén rồi. Cậu với Vương Mãnh đi xem tình hình thế nào. Sự cố giao thông thông thường cũng không đơn giản, nếu không vấn đề gì thì quay về đây.”

Đội cảnh sát giao thông Tây Hồ không có bác sĩ pháp y. Những vụ án tai nạn giao thông gây thương vong đều do Phòng Kỹ thuật hình sự của quận Tây Hồ giám định. Vào thời điểm đó, bác sĩ pháp y phụ trách nghiệp vụ cho Đội Cảnh Sát giao thông chính là chú Triệu mà trưởng phòng Vương nhắc tới.

Hành động là mệnh lệnh, tôi đi vào phòng thiết bị cầm hộp dụng cụ khám nghiệm rồi rời khỏi cơ quan.

Vừa bước ra khỏi tòa nhà đã nghe tiếng ai gọi giật lại: "Cậu Lưu, bên này!" Một chiếc Volkswagen Jetta nổ máy vsf dừng lại ngay trước mắt tôi.

Kỹ thuật viên kiểm tra dấu vết, Vương Mãnh kéo cửa kính xuống: “Mau lên xe, chúng ta đi sớm về sớm. Xử lấy xong vụ này Tôi còn phải lên Công an Thành phố để gửi tài liệu giám định.”

Phía Nam đường Đông Hải nằm ở rìa khu Tây Hồ, thuộc vùng ngoại ô ven thành phố. Thời điểm này trên đường có ít xe cộ và người qua lại. Chúng tôi nhanh chóng nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đèn nhấp nháy bên đường.

Vừa dừng xe lại, Tiểu Đàm ở Đội xử lý sự cố giao thông chạy đến: “Cuối cùng các anh cũng tới rồi. Bốn giờ sáng sớm hôm nay sau khi nhận được cuộc gọi báo cảnh sát, tôi đã vội vàng chạy qua đây. Gọi điện cho bác sĩ Triệu mãi nhưng anh ấy không nghe máy nên tôi đành Gọi cho trưởng phòng Vương.”

Tôi gật đầu: “Bác sĩ Triệu dạo gần đây nhà có chút việc, có lẽ bận quá không để ý điện thoại.”

Lão Triệu năm nay ngoài năm mươi, ông đã công tác hơn ba mươi năm trong ngành, chỉ vài năm nữa thôi sẽ về hưu. Tuần trước lão Triệu nói chuyện con gái ông sắp kết hôn, có rất nhiều việc phải lo liệu, cơ quan có việc gì thì để chúng tôi giải quyết trước."

Tiểu Đàm cười: "Ai đến cũng như nhau mà, chỉ là tôi quen gọi bác sĩ Triệu thôi." Tôi hỏi: “Thi thể vẫn ở nguyên tại hiện trường chứ?”

“ pháp y các anh chưa đến, ai dám động vào thi thể? Xe cấp cứu cũng có chạy qua đây, thế nhưng bác sĩ kiểm tra cơ bản rồi đi mất. Họ cho biết người đó đã tử vong nên không cần thiết phải cấp cứu nữa.”

Nhìn theo hướng Tiểu Đàm chỉ, bên vệ dường cách đó không xa có một người đang nằm sấp. Có vẻ là nam giới, dáng người cao ráo, thân hình to béo. Tôi mặc đồ bảo hộ vào, đeo đầy đủ găng tay và khẩu trang bước tới cảnh nạn nhân.

Nạn nhân mặc một chiếc áo khoác nâu đậm kết hợp sơ mi xanh lam bên trong. Phía dưới mặc quần đen và chân đi đôi bít tết cùng màu nhưng không mang giày.

Khi nhìn thấy màu sắc trang phục, tôi thầm nghĩ: Bây giờ không chỉ có cảnh sát mới mặc áo sơ mi xanh và quần đen nhỉ, cũng khá nhiều người phối đồ theo phong cách này đấy chứ.

Huy kim loại ở túi Quỳnh phía sau của nạn nhân đã thu hút sự chú ý của tôi. Tới gần xem kỹ, không ngờ trên mặt khuy lại có chữ "police". Đây chẳng phải quần đồng phục sao, nạn nhân không phải là một nhân viên cảnh sát đấy chứ?

Tôi nghĩ đến bác sĩ Triệu thường ngày sau khi ta làm cũng thức ăn mặc như vậy. Ông còn thường xuyên nói rằng, cơ quan phát cho nhiều đồng phục như thế thì không cần mua thêm quần áo làm gì.

Tây Hồ tổng cộng có bốn bác sĩ pháp y trong đó tôi trẻ tuổi nhất. Đối với tôi họ vừa là thầy vừa là bạn, chúng tôi như người một nhà. Việc đột ngột mất đi một thành viên trong gia đình cũng rất khó khăn ngay cả với bác sĩ pháp y, những người đã quên chứng kiến sự sống và cái chết như chúng tôi.

Đại đội trưởng Phùng đi vòng quanh thi thể của Lão Triệu, nhíu đôi lông mày: "Lão Triệu Đêm hôm khuya khoắt thế này ra đây làm gì? Trừ phi tối qua lại uống say rồi?!

Bác sĩ Ngưu lức đầu: “ chúng ta nên khám nghiệm trước rồi kết luận sau đi!”

Kết quả khám nghiệm tử thi không có gì phức tạp. Tôi đã sờ vào phần đầu của Lão Triệu và không phát hiện dấu hiệu gãy xương rõ ràng.

Ấn vào l*иg ngực ông, thấy nhiều xương sườn bị gãy. Toàn bộ l*иg ngực có phần biến dạng, có lẽ do vết xe cán gây ra.

Xương chậu của Lão Triệu bị biến dạng rất nghiêm trọng, suy đoán khả năng cao gãy xương chậu. điều này phù hợp với đặc điểm va chạm hoặc lăn lộn.

Theo những gì tôi biết về Lão Triệu, ông thường mang theo điện thoại di động và ví tiền bên mình. Nhưng tôi lục tung tất cả các túi quần áo thì không thấy thứ gì ngoại trừ một chùm chìa khóa.

Tôi vừa khám nghiệm vừa báo cáo lại tình hình, bác sĩ Ngưu gật đầu: “Bước đàu cho thấy, đây là một vụ tai nạn giao thông.”

Đại đội trưởng Phùng trầm tư mất vài phút rồi bắt đầu chỉ đạo công việc đâu vào đấy.

1. Đoạn đường này nằm ở phía ngoại thành và không có camera giám sát. Cần phải nhanh chóng tìm ra chiếc xe và người điều khiển gây tai nạn càng sớm càng tốt, công việc này do Trưởng phòng Vương phụ trách. Tranh thủ kết nối với Đội Cảnh Sát giao thông.

2. Mau chóng tìm ra tung tích của chiếc ví và điện thoại di động, công việc này do Đội trưởng Lý của trung đội hai thực hiện.

3. Liên lạc với gia đình của Lão Triệu. Làm tốt công tác giải thích và chia buồn với thân nhân, đồng thời thảo luận về thủ tục lo liệu thi thể của Lão Triệu. Cụ thể ra sao bác sĩ Ngô phụ trách, bác sĩ Khương và bác sĩ Lưu phối hợp.

Đồng nghiệp lần lượt rời đi, chỉ còn lại Tiểu Đàm và chúng tôi cùng nhau chờ gia đình Lão Triệu.

Tôi liếc nhìn xuống đất, chợt phát hiện có vết máu khác lạ ở nơi Lão Triệu ngã xuống. Bác sĩ Lưu và bác sĩ Khương chạy lại, họ nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường.

Vết máu trên mặt đất tựa như chữ "khẩu". Hình dạng này thường không được hình thành một cách tự nhiên, mà chắc chắn phải do con người tạo ra.

Tôi lập tức nắm lấy tay của Lão Triệu, phát hiện ngón trỏ của ông có vài vết máu và trầy xước. Hiển nhiên chữ "khẩu" trên mặt đất chính là do không viết!

Tôi hoàn toàn tin rằng Lão Triệu phải có điều gì đó muốn nói với chúng tôi, thế nhưng chữ "khẩu" rốt cuộc có ý nghĩa gì? Tôi rơi vào vòng vây khó lý giải.

Bác sĩ Ngưu gọi vào số điện thoại của Lão Triệu trong danh bạ, thật bất ngờ lại có tín hiệu.

"Alo!" Bác sĩ Ngô vội vàng nói vào loa, "Xin chào... xin chào, xin hãy nói gì đó đi ạ!" Song đầu dây bên kia không lên tiếng mà cúp máy.

Bác sĩ Ngưu gọi lại thêm một lần nữa, nhưng điện thoại của ông đã bị tắt máy. “Tiểu Lưu, cậu nhanh chóng liên hệ với Đội trưởng Lý, nói rằng vừa rồi điện thoại Lão Triệu đã có tín hiệu, nhưng hiện giờ thì tắt máy rồi.”

Tôi vừa kết thúc cuộc gọi với đội trưởng Lý xong thì gia đình của Lão Triệu tới.

Vợ ông sau khi bước xuống xe liền lập tức chạy thẳng đến chỗ thi thể, bước chân loạng choạng nhào về phía người chồng đang nằm đó. Bà vừa gào khóc vừa ra sức đấm lên người Lão Triệu: “Ông Triệu ơi, ông Triệu, ông nỡ lòng nào nhẫn tâm như vậy, bỏ lại hai mẹ con tôi mà ra đi như thế...”

Đôi mắt bà đỏ hoe nước mắt nước mũi hòa lẫn vào nhau chảy xuống khóe miệng, những sợi tóc mai bạc trắng như run rẩy cùng đôi vai trĩu nặng. Con gái Lão Triệu chắp tay trước ngực, khuôn mặt tái nhợt, chậm rãi đến gần. Trong chốc lát cô quỳ xuống trước thi thể và há hóc miệng, thế nhưng không thể cất thành lời. Đây là một trạng thái kìm nén tột độ, đau buồn đến mức khóc không thành tiếng.

Khi cảm xúc của họ đã dần dần ổn định, bác sĩ Ngưu bước tới đỡ vợ Lão Triệu dậy: “Em dâu, xin cô nén nỗi đau thương...”

Bà ngẫn đàu nhìn bác sĩ Ngưu: “Anh Ngưu, xảy ra cơ sự này thực ra phải trách em. Ngày hôm qua Lão Triệu gọi điện về báo ăn tối bên ngoài nên sẽ về một hơi muộn. Đúng lúc con cái và con rể đều ở lại nhà, em liền nói với anh ấy rằng, nếu muộn quá thì về cơ quan ngủ luôn, đừng về nhà lại đánh thức chúng nó. Trước đây nếu anh ấy uống rượu đến khuya đều chủ động lên cơ quan ngủ, nhưng ai ngờ lần này...”

Theo như lời của vợ Lão Triệu rất có thể ông thật sự đã uống say và gặp tai nạn giao thông trên đường.

Nhưng nghĩ lại, khoảng cách từ nội thành đến đây quá xa. Cứ cho là sau khi ông say rượu mất phương hướng lạc đường ra ngoại ô thì rất khó có khả năng thuận lợi một mặch đi được tới đây.

Điện thoại di động và ví tiền của Lão Triệu đều không cánh mà bay, hơn nữa chữ "khẩu" mà ông viết trên mặt đường cũng vô cùng kỳ lạ. Tôi mơ hồ cảm nhận được rất nhiều nghi vấn trong vụ tai nạn giao thông này.

Chúng tôi nhìn theo xe chở x.á.c chậm chậm rời đi. Bác sĩ Ngưu đặc biệt dặn dò kỹ thuật viên của phòng khám nghiệm, sau khi về tới nơi bảo quản lạnh thi thể trước, đừng vội thay quần áo.

Mọi người quay về cơ quan với tâm trạng nặng nề. Bộ phận thư ký thông báo cho chúng tôi đến phòng Hội nghị của đội cảnh sát hình sự tham gia cuộc họp. Đại đội trưởng Phùng mô tả ngắn gọn tình hình vụ án, sắp xếp bước tiếp theo và thành lập tổ chuyên án "Vụ án 11/5" để tiến hành một cuộc điều tra toàn diện về cái chết của bác sĩ Triệu

Tổ chuyên án bao gồm Đội điều tra và Đội chứng cứ. Đội điều tra được hình thành từ đội Trinh Sát số hai, chịu trách nhiệm chính điều tra vụ án và công tác thăm dò những người có liên quan; Đội thu nhập chứng cứ bao gồm bộ phận kỹ thuật chủ yếu phụ trách công việc phát hiện và sàng lọc vật chứng

Buổi chiều, tôi đến phòng khám pháp y, tiếp một số đương sự giám định thương tích. Vừa chuẩn bị tan làm thì nhận được điện thoại của Vương Mãnh, cậu ấy thông báo đã bắt được người sửa điện thoại của Lão Triệu.

Tôi vội vã quay trở lại cơ quan. Trong phòng thẩm vấn, Vương mãnh và đội trưởng Lý đang thẩm vấn một thanh niên tóc húi cua.

“Tên?”

“Ngô Đại Chí”

“Tuổi?”

“23.”

“Địa chỉ?”

“Thôn Tiểu Ngô, đường Thành Nam, khu vực Tây Hồ.”

“Tối hôm qua đã làm gì?”

“Đâu... có làm gì đâu ạ.”

“Tối nay còn nhiều thời gian lắm, cậu cứ từ từ mà suy nghĩ.”

“Cháu ăn cơm tối xong rồi đi xe buýt đến quán net Thiên Long ở đối diện trường tiểu học Thành Nam. Đến khoảng ba giờ sáng, cháu lái xe điện về nhà.”

“Ồ, cậu đi bằng xe buýt, sau đó về bằng xe điện sao?”

“Không không, cháu nói nhầm, cháu lái xe đi và lái xe về ạ.”

“Lát nữa chúng tôi tới nhà cậu xem chiếc xe điện đó nhé.”

“Haiz, thôi được, cháu khai! Cháu biết ngay dạo này có chút của từ trên trời rơi xuống cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp mà, tâm trạng lúc nào cũng thấp thỏm.”

Vương Mãnh và đội trưởng Lý sáng mắt lên l, dường như nhìn thấy tia hi vọng của sự thắng lợi.

Ngô Đại Chí nói: “Từ quán net bước ra cũng đã muộn rồi. Vào cái giờ ấy cũng chẳng còn xe buýt nữa, cháu định bắt taxi về nhà nhưng nghĩ thế nào lại tiếc tiền. Đúng lúc trước cửa quán net có một con xe điện vẫn còn đang cắm chìa khóa...”

"Sau đó thì sao?" Vương Mãnh nhìn chằm chằm vào cậu ta tra hỏi: “Trên đường cậu về nhà không xảy ra chuyện gì hoặc bắt gặp sự cố bất thường hay sao?”

Ngô Đại Chí nói: "Không ạ! Cháu về nhà an toàn." Sau khi thốt lên hai chữ "an toàn" cậu ta không nhịn được mà phá lên cười.

Cậu ta bị dọa cho giật nảy mình: “Đồng chí cảnh sát, các chú muốn làm gì thế ạ? Chẳng qua cháu chỉ nhặt một cái điện thoại và một chiếc ví tiền thôi mà?”

Đội trưởng Lý và Vương Mãnh liếc mắt nhìn nhau: “Vậy cậu nói về chuyện chiếc điện thoại và ví tiền đi.”

Ngô Đại Chí nói: "Hai thứ ấy thật sự do cháu nhặt được, chứ không phải ăn cắp ăn trộm đâu. Lúc cháu đi xe về đến gần đầu thôn, nhìn thấy một chiếc ô tô đổ bên vệ đường cạnh ruộng lúa. Xung quanh thôn cháu cứ đến buổi tối thường xuyên có những cặp đôi ve vãn nhau đổ xe ở đó. Cháu định bụng lén tới xem "Phim người lớn", thế nhưng mà vừa mới nhổm lên thì trong xe lại không có người. nhân cơ hội cháu lẻn vào trong nhặt chiếc điện thoại và ví tiền rồi nhanh chóng chuồn đi."

Khi Ngô Đại Chí nói đến từ "nhặt" giọng điệu cố ý nhấn mạnh. Rõ ràng cậu ta đang cố khẳng định hai món đồ trong tay đều là lượm được.

"Cậu chỉ nhặt điện thoại và ví tiền? Không phát hiện ra người nào sao?" Đội trưởng Lý xoáy sâu vào Ngô Đại Chí, “Tốt nhất là cậu nên nói sự thật!”

“Đồng chí cảnh sát, những gì cháu nói thật 100%. Cháu là một công dân tốt tuân thủ luật pháp mà!”

"Hứ! Cậu mà cũng được gọi là tuân thủ luật pháp? Bản lĩnh tiện tay ăn cắp cũng được đấy nhỉ? Đội trưởng Lý nhướng mày, “Thế này đi, cậu đưa chúng tôi đi kiểm tra chiếc xe đó, xem cậu có lừa chúng tôi hay không.”

Tôi và Vương Mãnh đi theo Đội trưởng Lý cùng Ngô Đại Chí tới một cánh đồng.

"Chính là chiếc xe này, cũng chẳng biết ai lái đến đây nữa. Hại cháu vào đồn công an!" Cậu ta không ngừng trách móc.

Trời bắt đầu sẫm tối, mượn ánh sáng của đèn khảo sát hiện trường, tôi nhìn thấy một chiếc xe tải van nhãn hiện Trường An không biển số đổ chếch cánh đồng. Lối đi từ vệ đường vào đến cánh đồng, có hai hàng lúa mì bị đè xuống.

Vương Mãnh bắt đầu chụp ảnh tọa độ vị trí, đột nhiên cậu ta ngẩng đầu lên, giơ tay chỉ về hướng Đông Nam: “Các anh nhìn xem chỗ này cách con đường quốc lộ nơi phát hiện bác sĩ Triệu chỉ có vài trăm mét.”

Nhìn theo hướng chỉ tay của Vương Mãnh, có thể nhìn thấy một con đường quốc lộ rộng lớn, đèn đường sáng rực và dòng xe qua lại như mắc cửi, đó đúng là đường Đông Hải. Vương Mãnh tìm thấy một đôi giày da màu đen của cảnh sát dưới ghế sau. Tôi tìm thấy một số vết máu trên tựa đầu của ghế lái, một vài sợi tóc trên sàn xe và một số vết máu giống như vết bẩn. Chúng tôi lần lượt lấy mẫu xét nghiệm.

Về đến cơ quan khi ấy cũng đã hơn mười giờ. Ngô Đại Chí bị đưa đến phòng thẩm vấn để tiếp tục tra hỏi.

Tôi nhìn thấy trong phòng Trường phòng Vương đèn vẫn còn sáng, liền tới gõ cửa rồi bước vào. Thật ngạc nhiên bác sĩ Khương và bác sĩ Ngưu cũng đang ở đó.

Bác sĩ Ngưu thấy tôi bước vào, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “Cậu Lưu, đến đúng lúc quá, chúng tôi đang trao đổi vụ án của Lão Triệu."

Tôi báo cáo lại những phát hiện vừa rồi cho Trưởng phòng Vương và bác sĩ Ngưu. Bác sĩ Ngưu gật đầu nói: "Phát hiện của Tiểu Lưu rất có giá trị. Vừa rồi tôi tới nhà Lão Triệu, muốn làm công tác tư tưởng cho người nhà một chút. Tiện thăm dò thuyết phục bà ấy để chúng ta tiến hành giải phẫu thi thể Lão Triệu. Kết quả suôn sẻ ngoài sức tưởng tượng, người nhà gia đình bác sĩ pháp y chúng ta thật sự thấu tình đạt lý.

Trưởng phòng Vương gật gù: "Vụ án này không đơn thuần chỉ là gây tai nạn giao thông rồi bỏ chay, khả năng còn có tình tiết phi tang x.á.c. Mặc dù Lão Triệu là đồng nghiệp của chúng ta, ai ai cũng kính trọng anh ấy. Thế nhưng càng như vậy thì chúng ta càng phải tuân thủ nghiêm ngặt trình tự xử lý vụ án, bắt buộc phải tiến hành giải phẫu thi thể!"

Không khí dường như đóng băng trong chốc lát, mọi người ai nấy đều im lặng. Mặc dù giải phẫu là một quá trình cấn thiết từ góc độ của quy trình xử án cũng như điều tra phá án, nhưng trên phương diện tình cảm thì thật khó chấp nhận.

Chúng tôi đã giải phẫu hàng trăm hàng ngàn thi thể, trong lòng luôn hy vọng họ lên tiếng. Chỉ có vậy mới thay nạn nhân giải được oan khuất. Song để chúng tôi dùng dao mổ nhằm vào đồng nghiệp của mình thì trong thâm tâm vẫn xuất hiện một rào cản vô cùng to lớn.

Im lặng trong giây lát, bác sĩ Ngưu đứng phắt dậy: “Việc không thể chậm trễ, bây giờ lập tức qua phòng khám nghiệm!"

Xuyên qua dãy hành lang tối tăm u ám, từng buớc chậm rãi xuống cầu thang. Chúng tôi đến căn phòng khám nghiệm tĩnh lặng đến mức ngột ngạt ở tầng một.

Nhìn Lão Triệu nằm trên bàn giải phẩu, lòng tối có trằm ngàn cảm xúc đan xen. Ông không chỉ là đồng nghiệp mà còn là bậc tiền bối và quý trọng hơn nữa trong vai trò người Thầy của tôi.
Bác sĩ Ngưu đeo găng tay, buớc tới nắm lấy đôi bàn tay của Lão Triệu. Ông cúi gập người và kề sát vào tai Lão Triệu: “Lão Triệu ơi, có điều gì muốn nói với chúng tôi, chút nữa hãy giãi bày nhé" Duới ánh đèn lạnh ngắt, tôi chợt nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của bác sĩ Ngưu.

Không khí phòng khám nghiệm có chút bí bách, bác sĩ Ngưu chầm chậm nói: “Tiểu Khương, Tiểu Lưu lát nữa hai câu thao tác chi tiết. Dù gì tôi và Lão Triệu cũng đã đồng hành hơn ba chục năm nay, tôi thực sự không gắng gượng nổi.”

Tôi và bác sĩ Khương lặng lẽ khoác lên mình bộ đồ bảo hộ, đeo găng tay, cúi đầu trước vong linh của Lão Triệu. Tôi chăm chú vào thi thể của ông, một sinh mệnh tươi mới giống như bị tước đoạt khỏi cơ thể, chỉ còn lại cái x.á.c không hồn.

Sống mũi cay cay, lòng tôi chợt dâng lên một cảm xúc kỳ lạ. Tôi cảm thấy dường như Lão Triệu nằm đó đang khích lệ chúng tôi giải phẩu, để lắng nghe những lời ông nói.

Hơn 2 giờ sáng trở lại văn phòng, tôi đặt lưng xuống ghế sofa và thả lỏng toàn bộ cơ thể. Tất cả những suy tư về Lão Triệu tuôn trào làm cho tôi không kìm được nước mắt, những cảm xúc tích tụ và lên men cuối cùng cũng được giải tỏa.

Vào lúc 8 giờ 30 phút ngày 12 tháng 5, tất cả các đồng nghiệp đã tổ chức lên kể họach điều phối "vụ án 11/5" tại phòng họp của Đội Cảnh sát hình sự.

Đội trưởng Lý tóm tắt kết quả điều tra mới nhất của vụ án: chủ nhân của chiếc xe tải van là người kinh doanh cá thể tên Trinh Chí Cương, đã liên hệ được qua điện thoại. Theo phản hồi của anh ta, chiếc xe tải van trong tình trạng rất kém và thuờng xuyên bị hỏng hóc. Sáng ngày 10 tháng 5, anh ta đã gửi chiếc xe này đến xưởng sửa chữa ô tô Lộ Sướиɠ để đại tu.

Bác sĩ Ngưu báo cáo tình hình khám nghiệm tử thi: nguyên nhân dẫn đến cái chết của Lão Triệu là các cơ quan nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng do bi bạo hành. Thời điểm tử vong vào khoảng 12 giờ đêm.

Bác sĩ Ngưu đặc biệt nhấn mạnh chữ "khẩu" mà lão Triêu đã viết và miếng thịt trong miệng. Ông cho rằng miếng thịt có khả năng là bước đột phá của vụ án.

Sau cuộc họp, tổ chuyên án được chia thành hai nhóm. Bác sĩ Khương và các đồng nghiệp thuộc Trung đội hai đi tìm Trinh Chí Cương, còn lại tôi và Vương Mãnh theo Đội trưởng Lý đến xưởng sửa chữa ô tô.

Khu xưởng cách cơ quan không xa và chí mất khoảng mười phút để đến đó. Vừa buớc vào sân, chúng tôi đã thấy chật ních ô tô, thợ sửa xe luôn chân luôn tay.

Vào đến văn phòng, một người đàn ông trung niên đeo kính tiếp đón chúng tôi. Tôi nhận lấy danh thϊếp của anh ta, nhìn thấy bên trên có viết: “Xưởng sửa chữa ô tô Lộ Sướиɠ, giám đốc Lộ Tuấn Xuyên”

Đội trưởng Lý xuất trình giấy tờ tùy thân và giải thích mục đích đến đây, anh giám đốc đó gọi một cuộc điện thoại, và ngay sau đó một thanh niên mặc đồng phục buớc vào.

"Tiểu Mã, cậu kiểm tra xem chúng ta có chiếc xe tải van màu trắng nào ở đây không. Một người đàn ông tên Trịnh Chí Cương đưa nó qua đây đại tu." Lộ Tuấn Xuyên nói.

"Không cần kiểm tra, có đấy!" Anh thanh niên mà Lộ Tuấn Xuyên gọi là "Tiểu Mã" trả lời dứt khoát. “Em và Tống Xuân Quang cùng nhau phụ trách sửa chữa chiếc xe đó. Mấy ngày nay nhiều việc quá, chiếc xe đó cũng chưa cần gấp, nên em lái nó vào trong kho rồi”

Đội trường Lý hỏi: "Chiếc xe đó hiện nay còn trong kho không?

Tiểu Mã gật đầu lia lịa: “Chắc chắn rồi! Những chiếc xe hỏng không vội sửa chữa thường được cất vào kho.”

Khi Tiếu Mã đưa chúng tôi đến nhà kho ở phía Đông Nam xưởng sửa chữa ô tô, cậu ta sửng sốt: “Không thể nào, cái xe nát bươm đó cũng có người ăn cắp hay sao? Thật sự chẳng đáng mấy đồng!”

Tiểu Mã nhặt dưới đất lên hai tấm biển số xe: "Nhìn xem, biển số vẫn còn ở đây, mà chiếc xe đã không cánh mà bay" Lộ Tuấn Xuyền hỏi: “Phải rồi, Tống Xuân Quang đâu? Gọi cậu ta ra đây hỏi xem tình hình thế nào.”

“Nãy mới còn ở đây, chắc cậu ta ra ngoài mua thuốc lá rồi”

“Cái thằng này đúng là, không biết xưởng dạo này đang bận lắm à? Suốt ngày lông bông ra ngoài, rồi sau tôi phải chỉnh đốn lại nó!”

Đội trưởng Lý hỏi giám đốc Lộ: “Xuởng các anh có camera giám sát không?”

Lộ Tuấn Xuyên gật đầu nói: “Có chứ, thiết bị camera ở phòng trực ban. Để tôi dẫn các anh qua đó!”

Chúng tôi chọn xem camera ghi hình giám sát từ 18 giờ ngày 10 tháng 5. Vào khoảng 20 giờ, một người xuất hiện trên màn hình, bước từ cổng vào và đi thẳng tới nhà kho. Lờ mờ có thể nhận ra được anh ta mặc quần áo trắng, thế nhưng không nhìn rõ khuôn mặt.

"Tống Xuân Quang kìa!" Tiểu Mã và Lộ Tuấn Xuyên đồng thanh lên tiếng.

"Các anh chắc chắn chứ?" Tôi và Vương Mãnh hoài nghi.

Lộ Tuấn Xuyên chi vào người đàn ông trên màn hình: “Anh nhìn xem, cậu ta đi khập khiễng. Tống Xuân Quang bị tật ở một bên chân, giống hệt dáng vẻ đi lại của người này.”

Đoạn camera giám sát cho thấy một chiếc xe tải van đã được điều khiển ra khỏi nhà kho, sau đó dừng lại ở cổng một vài giây rồi lăn bánh rời đi.

Lộ Tuấn Xuyên hỏi bác bảo vệ trực camera: “Bác Lý, buối tối hôm truớc bác đã thấy Tống Xuân Quang lái xe ra ngoài phải không?”

“Có chứ! Tối hôm kia cậu ta bước vào đây, nói rằng có chút việc gấp cần phải mang xe đi. Tôi thấy cậu ta là người xưởng mình nên cũng không ngăn cản”

"Cậu này thường ngày tính nết ra sao?" Đội trưởng Lý hỏi.

"Câu ta khá thật thà, nhưng tính khí hơi ngang ngược, gặp phải chuyện gì cũng cố chấp. Dần dần mọi người đều không muốn nói chuyện với cậu ta" Lộ Tuấn Xuyên nói, “Tuy nhiên cậu ta vẫn rất được việc.”

Tiểu Mã tiếp lời cuộc trò chuyện: “Chân của Tống Xuân Quang trước đây vẫn ổn, nhưng ba năm truớc từng bị tai nạn giao thông, một bên bị khập khiễng.”

"Cậu ta tới rồi!" Tiếu Mã bất ngờ chỉ ra ngoài cửa sổ. Một người đàn ông mặc đồng phục đang khập khiễng từ bên ngoài đi vào.

Chúng tôi nhanh chóng bước tới đón đầu. Sau khi nhìn thấy chúng tôi, cậu ta ngập ngừng trong chốc lát rồi cúi đầu tiếp tục đi vào.

Lộ Tuấn Xuyên gọi to: “Tống Xuân Quang, các anh đây ở bên cơ quan công an, tìm cậu để hỏi chút tình hình”

Câu ta dừng lại. Tôi vội sải bước ra sau ngăn đối tượng chạy thoát.

Tôi một bên nắm lấy cổ tay cậu ta và ấn vai xuống. Tống XuânQuang lớn tiếng hét lên “Ôi kìa.”

Tôi kéo áo của cậu ta xuống, cởi bỏ băng gặc trên vai. Một vết thương hình bầu dục bất ngờ hiện ra trước mắt. Tôi nghĩ thầm: Không sai, chính là cậu ta!

"Tống Xuân Quang, mời cậu đi theo chúng tôi!" Trước sự ngạc nhiên của chúng tôi, Tống Xuân Quang rất bình tĩnh, không hề có một chút giằng co hay phản kháng.

Về đến cơ quan, tôi tức tốc tới phòng hồ sơ lưu trữ. Cuối cùng tìm thấy chứng thư giám định của Tống Xuân Quang ba năm truớc trong một đống hồ sơ dày ngồn ngộn. Trong chứng thư giám định miêu tả:

“Ở phía Nam đường Đông Hải, khu Tây Hồ, khi Tống Xuân Quang lái xe máy dọc theo phía Bắc xuống phía Nam tới đầu thôn Tiểu Ngô, xảy ra va chạm với người điều khiển xe máy rẽ trái là Lâm Tiểu Phong. Hai người đều bị thương...”

“Tống Xuân Quang bị gãy xương chày bên trái, tình trạng được đánh giá thuộc chấn thuơng nhẹ.”

Bị thúc giục bởi sự tò mò, tôi đã tìm thấy chứng thư giám định của Lâm Tiểu Phong, nội dung như sau:

“Chấn thương cột sống thắt lưng của Lâm Tiểu Phong dẫn đến rối loạn chức năng tìиɧ ɖu͙©, tình trạng được đánh giá thuộc chấn thương nghiêm trọng.”

Hai bản chứng thư giám định này đều có chữ ký của bác sĩ Triệu.

Có thể thấy, trong vụ tai nạn giao thông này, Tống Xuân Quang tương đối ít trách nhiệm và bị thương nhẹ hơn. Trong khi Lâm Tiểu Phong chịu trách nhiêm nhiểu hơn và chấn thương cũng khá nặng.

Ngay khi tôi vừa mới đặt tài liệu trở lại tủ hồ sơ, tôi liền nhận được cuộc gọi của bác sĩ Từ bên Công an Thành phố. Ông nói với tôi đã có kết quả *DNA. Các vết máu tại hiện trường, vết máu trên sàn xe và tóc đếu của bác sĩ Triệu để lại; vết máu trên gối dựa ghế lái và miếng thịt trong miệng Lão Triệu của cùng một người đàn ông khác.

Tới phòng thẩm vấn, tôi nhìn thấy cậu ta cúi gằm mặt trên ghế, không nói lời nào.

"Tống Xuấn Quang, cậu không muốn nói gì sao?" Đội truởng Lý nghiêm túc lên tiếng.

Cậu ta ngẩng lên nhìn đội trưởng Lý rồi lai tiếp tục cúi đầu, nhất quyết không mở miệng, Đội trưởng Lý lộ ra ánh mắt bất lực.

Tôi nói với Tống Xuân Quang: "Cậu không muốn kể xem chân minh đã bị thương như thế nào sao?" Sau khi hỏi xong, tôi lặng lẽ quan sát, đôi môi của cậu ta khẽ run lên.

Sự trầm lặng và không gian yên tĩnh kéo dài hai ba phút, Tống Xuân Quang đột nhiên phá vỡ sự im lặng, thở dài: “Chuyện này tôi ôm trong lòng đã lâu lắm rối, đương nhiên phải nói ra, nếu không các anh lại nghĩ rằng tôi vô lý. Hôm nay tôi bước vào đây cũng không nghĩ đến việc ra ngoài nữa!”

“Trong vụ tai nạn giao thông năm kia, tôi đang đi thuận đường hết sức bình thường. Thằng cha đó vừa rẽ trái đã húc vào tôi. Các anh nghĩ trong việc này tôi có lý phải không?”

Tôi rót một cốc nuớc và đặt trước mặt cậu ta: “Đừng vội, uống chút nuớc rồi từ từ nói”

Tống Xuân Quang hai tay bị còng vào ghế, cúi đầu đưa miệng nhấp vài ngụm.

"Lúc đó tôi ngã văng ra cả chục mét không gượng dậy nổi, xe máy cũng tan tành. Thằng cha ấy lúc đầu không sao cả, sau đó cũng nằm lăn ra đất không chịu dậy. Không phải nó đang giả vờ hay sao? Tôi tìm đến bác sĩ Triệu làm giám định, ông ta nói vết thương của tôi không nghiêm trọng. Tôi nghe ngóng được đối phương giám định thế nào lại thành trọng thương. Chuyện này không thể cho qua như thế, nên tôi đến gặp bác sĩ Triệu một lần nữa. Tôi đặt phong bì tiến lên bàn và cầu xin ông ta đổi kết quả giám định. Không ngờ, ông ta ném phong bì xuống đất rồi đuổi tôi đi. Đúng là ép người ta đến đường cùng, chỉ có thiếu mỗi nước quỳ xuống trước mặt..." Nói tới đây, tâm trạng Tống Xuân Quang hơi kích động, gân xanh trên cổ nổi đầy lên.

“Tôi biết rằng ông ta chê tiền ít, thế nhưng tôi thực sự không còn tiền. Đến cả cái chân đây tôi còn không nỡ bỏ tiền làm phẫu thuật”

“Sau đấy nghī đến việc đối phương cũng chẳng còn là thằng đàn ông nữa, nên chuyện này tôi cũng chấp nhận bỏ qua cho xong chuyện. Thế quái nào nghe nói năm ngoái tên đó mới sinh con, vậy chẳng phải giám định của ông ta lừa đảo hay sao? Các anh nói xem không phải tôi đền tiền oan à?”

"Bên kia bị thương nặng thì anh sẽ phải bội thường sao? Giám định thương tích và bồi thuờng không liên quan trực tiếp đến nhau nhé!" Tôi ngờ vực hỏi.

“Hình như ông ta còn giám định một thuơng tích nữa. Nhưng dù gì chuyện này đều trách bác sĩ Triệu thiên vị”

Tôi chợt hiểu ra tất cả, chắc chắn Tống Xuân Quang đã hiểu lầm bác sĩ Triệu. Bác sĩ pháp y của Cơ quan công an chúng tôi chỉ phụ trách giám định thương tích chú không xác định tỷ lệ thương tật. Chắc chắn câu ta đã đổ hết trách nhiệm tai họa này lên người ông.

Ngoài ra, việc điều trị tích cực sau chấn thương có ảnh hưởng rất nhiều đến khả năng hối phục hay không. Tống Xuân Quang chỉ bị gãy xuơng chày, nếu tích cực điều trị chắc chắn sẽ không dẫn đến dị tật; còn bên kia hẳn đã duy trì chạy chữa sau đó, vì vậy mới được cải thiện.

Tôi lắc đầu nói với Tống Xuân Quang: “Tiếp tục kể đi!”

“Tôi nai lưng ra kiếm tiền, phần lớn số đó đều phải đền cho thằng cha họ Lâm kia. Vợ tôi bắt đầu cằn nhằn suốt ngày và bọn trẻ cũng phớt lờ cha nó. Tôi cảm thấy cuộc sống vô cùng bế tắc. Tối hôm đó, có một người bạn mời đi nhậu, tôi đã uống chút rượu. Khi đi tiểu thì nghe thấy bên cạnh có ai đó đang ngân nga, giọng rất quen thuộc. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, ái chà, đây chẳng phải là bác sĩ Triệu sao? Trông ông ta có vẻ đang rất vui và cũng không nhận ra tôi. Trong người bỗng dưng sôi máu khi nghĩ đến việc ông ta hại tôi thành ra thế này. Phải hành động gì đó để trút giận! ”

“Tôi quay lại xưởng, vào kho tháo biển số chiếc xe tải van cũ nát đó, lái xe tới cổng khách sạn đợi sẵn.”

"Sau khi bác sĩ Triệu ra khỏi khách sạn, tôi tiếp tục lái xe phía sau.

Đi theo một đoạn thấy không có đèn đường nên tôi nhấn ga lao tới."

“Tôi vốn dĩ chỉ muốn đấm cho ông ta một trận, nhưng nghĩ đến chân mình không còn nhanh nhẹn nữa, nhỡ đánh xong không chạy thoát thì phiền phức. Hơn nữa cũng chưa chắc đánh lại được, liền dứt khoát tông thẳng vào bác sĩ Triệu.”

“Ông ta nằm im bất động duới đất. Tôi lôi lên xe rồi định bụng tìm khe núi ném xác xuống cho ông ta cũng phải nếm mùi đau đớn.”

“Nhưng vừa chạy xe ra khỏi thành phố thì ông ta tỉnh dậy, có lẽ đã nhận ra tôi và hỏi xảy ra chuyện gì thế. Tôi dọa dẫm rằng mình muốn gϊếŧ người.”

"Ông ta muốn mở cửa xe nhưng không được, có lẽ do bị tông nên không còn nhiều sức lực.""

“Đột nhiên, vai phải đau điếng người, vừa quay đầu lại thấy bác sĩ Triệu đã cắn tôi!”

“Khi ấy đầu óc tôi quay cuồng, toàn thân bốc hỏa. Tôi vừa dừng xe đã kéo ông ta ra khỏi xe, đấm túi bụi rồi mắng chửi một trận, song vẫn thấy chưa hả dạ. Tôi bất chấp tất cả cán xe qua người ông ta! ”

“Tôi định quay về nhưng không còn nhiều xăng, cũng không dám tới trạm đổ, nên quyết định lái xe tới vệ đường bên cánh đồng rồi bắt taxi về nhà”

Lời thú tội của Tống Xuân Quang về cơ bản đã tái hiện hoàn chỉnh quá trình vụ án. Nghe xong tôi cảm thấy ớn lạnh toàn thân. Hận thù và sự ngu dốt đủ để khiến con người ta mất đi lý trí, không tiếc hủy họai người khác và chính bản thân mình.

Mối ân oán giữa Tống Xuân Quang và bác sĩ Triệu bắt nguốn từ một vụ tai nạn giao thông ba năm truớc. Cuối cùng kết thúc bảng một vụ sát hại tưởng như tai nạn giao thông. Trong cái vòng quay luân hồi này, chẳng ai là người chiến thắng.

Mặc dù bác sĩ Triệu đã giúp chúng tôi tìm ra hung thủ thực sự, nhưng ông sẽ không bao giờ còn có thể làm việc và kề vai sát cánh chiến đấu cùng chúng tôi nữa rồi.

Nhiều năm qua đi, tôi vẫn thường nhớ đến giọng điệu dáng hình của ông, nhưng có một vài vấn đề vẫn gây băn khoăn.

Tôi vẫn chưa hình dung ra Lão Triệu đã viết chữ "khẩu" vào lúc nào, trước hay sau khi bị xe cán.

Ý đồ thực sự của ông khi viết chữ "khẩu" là gì? Có thể ông muốn ám hiệu cho chúng tôi rằng trong miệng có manh mối; hoặc có thể ông chuẩn bị viết chữ "què" để nhắc nhở đặc điểm của hung thủ, nhưng sau chữ "khẩu" thì không còn cơ hội hoặc không thể viết tiếp nữa. Tất nhiên, cũng có khi ông muốn thể hiện điều gì đó khác. Bí ẩn này mãi mãi sẽ không có lời giải đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play