Tôi nhắn cho Từ San một tin “Có án, đang bận”. Cô ấy trả lời “Không sao, súi cảo em gói xong rồi, nhưng trông không được đẹp, tối muộn làm đồ ăn đêm cho anh. Bây giờ em đi ra rạp lấy vé xem phim trước đã (^-^)”.
Thật kỳ lạ, thời gian đã qua lâu như vậy rồi, mà tôi vẫn còn nhớ như in đến cả biểu tượng cảm xúc. trong tin nhắn. Biểu cảm khuôn mặt tròn và đôi mắt cong cong, giống như cô ấy vậy.
Hôm qua tôi đến chỗ Đại đội trưởng Phùng xin nghỉ phép hai ngày. Ông nhìn tôi hồi lâu với ánh mắt hỗn độn như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ vỗ vai rồi duyệt ngay đơn xin phép.
Nhiều năm trong công việc, tôi rất ít khi xin nghỉ, chẳng qua hai ngày sắp tới là trường hợp đặc biệt.
Đêm giao thừa năm năm trước, tôi đã trải qua một sự suy sụp to lớn. Dường như hoàn toàn mất đi lý trí và sự chuyên nghiệp của một bác sĩ pháp y. Thực tế mà nói, đó là vết nhơ đáng tiếc nhất trong sự nghiệp pháp y của tôi, mặc dù cuối cùng không ai trách móc.
Ngày hôm ấy, bạn gái tôi Từ San bị mất tích. Ba ngày sau, tôi chỉ tìm thấy một bàn tay bị đứt lìa của cô ấy.
Khi ấy sự việc rất ồn ào, hầu như ai ai trong cơ quan cũng biết. Câu chuyện còn bị tam sao thất bản. Trong một khoảng thời gian rất dài, đồng nghiệp đều nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Chỉ có Vương Mãnh khi đó vừa mới vào cơ quan giữ chức vụ trợ lý kỹ thuật viên kiểm tra dấu vết, còn độc thân và cậu ta mỗi ngày đều vui tươi hớn hở, mà không hỏi tôi thêm điều gì, cho nên tôi và cậu ấy tương đối thân thiết gần gũi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play