Tôi phân tích: “Không đúng, tổn thương ngoài da trên trán của nạn nhân tương đối nhẹ, nhưng trong hộp sọ lại xuất huyết. Chấn thương ngoài nhẹ trong nặng này rất giống bị ngã. Nạn nhân có lẽ đã đập đầu xuống đất, rồi bị cán trong tư thế nằm sấp. Vết bánh xe trên bả vai và đùi trái của nạn nhân cũng có thể minh chứng cho cơ sở này.”
Lý Tranh chợt hiểu ra: “Khi ấy cậu bé quay lưng vào xe tải!”
Giấc ngủ trưa ngày thứ bảy bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại vang lên, cuộc gọi của bác sĩ Khương: “Hiểu Huy, đến cơ quan đi, có một hiện trường.”
“Được, tôi đến ngay!” Bởi tính chất công việc, nên điện thoại của chúng tôi phải mở 24/24. Ngày nghỉ ngày lễ ra ngoài làm việc cũng là chuyện hết sức bình thường.
Gặp Lý Tranh trước cổng cơ quan, tôi hỏi: “Chẳng phải cô đi tham gia tập huấn cảnh sát mới rồi hay sao?” Lý Tranh cười: “Tôi nói với bác sĩ Khương rồi, chỉ cần có án thì hãy báo với tôi. Cuối tuần không phải tập huấn tôi sẽ theo ra hiện trường, đây chắc không tính là đi cửa sau đấy chứ?”
Tôi mỉm cười lắc đầu, nhìn ánh mắt của cô mà bất giác thêm vài phần ngưỡng mộ. Trước đây, tôi nghĩ cô tiểu thư đỏng đảnh, đọc vài cuốn tiểu thuyết hay xem vài bộ phim nhất thời cao hứng rồi vào ngành. Bồi thêm cho vài lần hiện trường nặng mùi nặng đô chắc chắn chịu không nổi mà phải rút lui. Không ngờ tố chất chuyên nghiệp của Lý Tranh cũng rất ra gì. Hơn nữa cô còn có một sự kiên trì và nghiêm túc. Sau vài lần hợp tác làm nhiệm vụ, tôi thật sự đã có cái nhìn khác về Lý Tranh.
Chúng tôi bước vào văn phòng cùng lúc, bác sĩ Khương nói: “Đến rồi đấy à, chiếc xe tải của nhà máy gạch đã cán chết một đứa nhỏ. Hiểu Huy, Lý Tranh và Vương Mãnh, ba người đi xem sao.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT