Tích Trữ 2 Tỷ Vật Tư Để Sinh Tồn

Chương 2: Xin nghỉ học, về nhà.


4 tuần

trướctiếp

Edit: Tân.

Những cành dây leo của cây trầu bà vẫn tiếp tục lan ra ngoài, Thẩm Tầm hơi ngạc nhiên, hiệu quả của việc thúc đẩy lần này còn ấn tượng hơn so với lần thử nghiệm trước.

Cô nhớ lúc ban đầu chỉ có thể thúc đẩy ra vài chiếc lá xanh.

Nhưng lúc này cây trầu bà vẫn tiếp tục phát triển, cành dây leo đã vươn ra khỏi phòng vệ sinh nơi cô đang đứng, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng nói chuyện.

Có người sắp đi vào, lo sợ sẽ bị phát hiện sự bất thường của cây trầu bà, Thẩm Tầm nhanh chóng bình tĩnh lại, đưa tay định kéo cành dây leo treo trên cửa xuống.

Khi tay nắm cửa xoay vang lên tiếng cạch, trong lòng Thẩm Tầm chỉ mong chậu trầu bà này biến mất ngay trước mắt mình.

"Đúng vậy, tớ cũng nghĩ tin đồn đó là giả , chỉ là chiêu trò gây chú ý, làm sao anh nhà tớ lại để mắt tới diễn viên nhỏ bé đó được chứ.”

"Cậu không biết đâu, tối qua khi thấy tin này, tớ buồn cả buổi tối. Sau đó nghĩ lại, cô ta thực sự không xứng với anh nhà, chắc tin đồn này là do công ty quản lý của cô ta…”

Hai người nhìn Thẩm Tầm đang có vẻ đờ đẫn, rồi nghiêng người đi qua bên cạnh cô, hỏi: “Bạn học, cậu không sao chứ? Có muốn đi vào phòng y tế không?”

Thẩm Tầm đè nén nỗi khiếp sợ trong lòng:“Tớ không sao, cảm ơn.”

Rửa tay xong, cô vội vã rời đi. Đây có phải là khả năng của loại thuốc thứ hai không?

Loại thuốc đầu tiên thúc đẩy sự phát triển của thực vật, còn loại thuốc thứ hai thì liên quan đến không gian.

Thẩm Tầm cảm thấy ý thức mình đang ở trong không gian, cô vẫn có thể nhìn thấy chậu trầu bà đang yên lặng nằm ở nơi nào đó trong không gian, đã ngừng phát triển.

Lúc này không phải là lúc để tìm hiểu, trong trường có quá nhiều người, nhiều ánh mắt,trong lúc tìm hiểu mà xảy ra chuyện như vừa rồi thì…

Chuông tan học vang lên.

“Thẩm Tầm, đi theo tôi đến văn phòng.” Thầy Lâm cất sách giáo khoa bước đi, Thẩm Tầm theo sau thầy.

Tháng đầu tiên khi tận thế đến, thầy Lâm đã qua đời. Thầy là giáo viên chủ nhiệm, mưa lớn đã nhấn chìm trường học, nhiều giáo viên và học sinh bị mắc kẹt trong ký túc xá. Nghe nói thầy Lâm khi đó đã cứu rất nhiều học sinh và chết trong trận mưa lớn.

Trong tuần này Thẩm Tầm đã bước vào đây hai lần, vài giáo viên ngước lên nhìn cô gái đang theo sau thầy Lâm.

“Thẩm Tầm, dạo này em sao thế? Trong giờ học toàn lơ đãng, còn ngủ gật nữa. Sắp thi đại học rồi, em còn nhớ nguyện vọng của mình là gì không?" Vừa tới bàn thầy Lâm ngay lập tức mắng cô.

Ông biết gia đình Thẩm Tầm giàu, bình thường đi học đều có tài xế đưa đón. Nhưng trong hai năm làm chủ nhiệm lớp, thầy nhận thấy Thẩm Tầm đã rất nỗ lực trong việc học.

"Thầy Lâm, gần đây nhà em có chút việc, em muốn xin nghỉ phép.” Thẩm Tầm điềm tĩnh trả lời.

Còn hơn mười ngày nữa là đến tận thế, lúc đó trật tự sụp đổ, thậm chí việc ăn thịt người cũng đã xảy ra, cô cần phải chuẩn bị sớm.

Thời gian còn lại không nhiều.

Thầy Lâm còn tưởng sẽ nghe được lời xin lỗi của Thẩm Tầm, không ngờ là do gia đình có chuyện mới khiến em ấy mất tập trung.

“Được rồi, thầy sẽ cho em nghỉ phép. Về nhà nghỉ ngơi cho tốt. À, em định xin nghỉ bao lâu?”.

“Nửa tháng.” Thẩm Tầm nhận lấy đơn xin nghỉ phép có chữ ký của thầy Lâm.

“Cái gì?"

Giọng thầy Lâm đã cao lên vài phần.

"Nhà em đã thuê gia sư, việc học sẽ không bị ảnh hưởng." Thẩm Tầm cầm đơn xin nghỉ phép rồi quay người rời đi.

Đây không phải là trường tư thục, nên mọi thứ đều rất nghiêm ngặt.

Gọi điện cho tài xế, Thẩm Tầm đứng đợi ở cổng trường một lúc. 

Mười phút sau, một chiếc Maybach dừng lại trước cổng trường, tài xế xuống xe mở cửa: “Tiểu thư.”

“Về nhà." Thẩm Tầm nóng lòng muốn biết khả năng của liều thuốc gen thứ hai là gì.

Nếu thật sự là không gian, thì sẽ dễ hành động hơn.

Tại khu biệt thự Tử Viên, tài xế đã dừng xe trong gara, Thẩm Tầm lấy điện thoại chuyển tiền lương cho tài xế trong tháng này.

“Chú Vương, cháu đã xin nghỉ học nửa tháng ở trường, nên không cần đến trường. Chú cũng nên về nhà nghỉ ngơi một chút, dành thời gian bên dì." Thẩm Tầm đứng đợi chú Vương bên ngoài gara.

Sau khi cha mẹ cô qua đời, trong biệt thự chỉ còn lại hai người giúp việc, một là dì Từ nấu ăn, người còn lại là chú Vương tài xế.

“Tiểu thư, cô đã chuyển nhầm hai tháng lương rồi.” Chú Vương ngạc nhiên nhìn thông báo chuyển tiền vào tài khoản.

“À, chú Vương, chú đã làm việc ở nhà tôi mấy năm rồi, đây là tăng lương cho chú," Thẩm Tầm nhấn nút đóng cửa gara, cánh cửa từ từ khép lại.

Chú Vương còn muốn nói gì đó, nhưng Thẩm Tầm đã quay lưng rời đi.

Dì Từ đã nấu xong bữa tối cho Thẩm Tầm, cô cũng chuyển cho dì hai tháng lương, rồi cho dì nghỉ phép nửa tháng. Biệt thự trở nên hoàn toàn vắng lặng.

Hương thơm của đồ ăn trên bàn lan tỏa, Thẩm Tầm không thể kiềm chế được, lập tức cúi đầu ăn.

Sau cơn mưa, đồ ăn có thể ăn không nhiều, rau củ lại càng hiếm hoi. Trong năm thứ tư của tận thế,Thẩm Tầm đã tận mắt chứng kiến những con quái vật ăn thịt trẻ con.

Sau đó, cô bị đưa vào phòng thí nghiệm, không còn được ăn bất cứ thứ gì, chỉ sống nhờ vào việc truyền dịch dinh dưỡng để duy trì chức năng cơ thể.

Sau khi ăn hết thức ăn trên bàn, Thẩm Tầm vẫn cảm thấy đói, dọn dẹp bát đĩa rồi mở tủ lạnh, bên trong có hai miếng bánh matcha và bánh socola.

Thẩm Tầm mở hộp bánh ra, cầm thìa lên, ăn hết cả hai miếng bánh mới cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn một chút.

Cô lại uống thêm hai cốc nước.

Tinh!

Một tin nhắn xuất hiện, Thẩm Tầm liếc nhìn qua, là cảnh báo thời tiết của thành phố E: Đài khí tượng dự đoán tỉnh E sắp tới sẽ có mưa liên tục trong thời gian tới, xin thông báo đến toàn thể người dân…

Thẩm Tầm tắt điện thoại, sau khi tắt hết camera giám sát trong biệt thự, cô quay về phòng khóa cửa, ngồi trên giường.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp