[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 41


3 tuần

trướctiếp

"Ừm." Mã Tiểu Quyên gật đầu, nói: "Không ngờ lên công xã còn gặp được chuyện tốt như thế. Trước đó tớ nghe nói có thanh niên trí thức mua lương thực trong đại đội gửi về nhà, không ngờ tới lượt tớ còn có thể đặt làm chăn gửi về nhà."

Mã Tiểu Quyên hơi hưng phấn, rất đúng đắn khi tới công xã Hồng Kỳ.

Khác với những nông thôn ở trong núi. Đại đội sản xuất của thôn Lục Gia đạp xe lên công xã chỉ tốn hai ba mươi phát, đạp xe lên huyện cũng chỉ mất một tiếng.

Không như nông thôn mà chị họ cô ta đang ở, nói là lên công xã ngồi bằng xe lừa cũng mất hai tiếng, vào huyện phải tốn ba bốn tiếng.

Chỉ sợ bị chia tới nơi ở sâu trong khe núi.

Mình thật may mắn.

...

Sau đó Tô Mạt không đi làm nữa, mà ở lại viện thanh niên trí thức may bộ ga chăn, thu dọn đồ đạc chờ lấy chồng.

Thu hoạch vụ thu của đại đội sản xuất thôn Lục Gia vào ngày 29 tháng 9, sau khi thu xong số đậu phộng đã tuyên bố kết thúc việc đồng áng. Mấy việc còn dư lại như phơi nắng nhập kho gì đó đều rất nhẹ nhàng, thường phân chia cho các thím và các bác lớn tuổi.

Nhóm thanh thiếu niên trẻ tuổi và lao động có sức khỏe sẽ được nghỉ ngơi mấy ngày, sau khi nộp thuế nông nghiệp xong sẽ phải đi đào kênh mương.

May vỏ chăn cũng không khó lắm, sau khi Tô Mạt nhờ Trần Lan chỉ bảo xong thì chỉ mất nửa ngày đã may xong vỏ chăn.

Nhìn ba bộ chăn nệm bằng bông, cuối cùng Tô Mạt cũng lĩnh hội được cái gì gọi là khổ cực của thời đại.

Không trách người ta hay nói ba năm mới, ba năm cũ, vá chằng vá đụp ba năm. Bởi vì phiếu vải quá ít.

Mấy bộ chăn còn thừa chỉ đành chờ khi nào có phiếu vải mới mua thêm vải làm được.

Tô Mạt gấp gọn chăn nệm, khi đặt bộ chăn nệm lên đầu mới phát hiện hình như còn thiếu hai chiếc gối.

Tô Mạt chỉ còn cách tới phường tập thể công xã tìm chủ nhiệm Tề hỏi xem có bán gối hay không.

Vừa hay hai ngày ngày chủ nhiệm Tề gọi các thợ lành nghề dùng vải bông làm hàng mẫu, trong đó có hai cái gối, vừa hay Tô Mạt có thể mua được.

Hai chiếc gối, cộng luôn cả tiền bông vải và phí thủ công là 1.5 tệ.

Mua gối xong, Tô Mạt lại tới hợp tác xã mua bán mua thêm một bộ vỏ gối có sẵn. Cô nhớ trong tiểu thuyết có viết vỏ gối ở thời đại này đều được thêu tay, rất khéo léo.

Bởi vì đại đội sản xuất đã kết thúc thu hoạch vụ thu nên hôm nay người tới hợp tác xã mua bán rất nhiều. Lục Tiểu Lan bận tới mức chân không chạm đất, không có cả thời gian để uống nước.

Trong lúc bận rộn, đột nhiên Lục Tiểu Lan nhìn thấy bóng dáng của chị dâu nhà mình. Vừa nhìn kỹ lại mới thấy đúng là chị dâu thật. Cô ấy gọi to: "Chị dâu ba, tới quầy của em này."

Tô Mạt suýt nữa bị các bà thím đè dẹp lép, vừa nghe thấy Lục Tiểu Lan gọi cô đã vội vàng chen tới.

"Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có nhiều người như vậy?" Tô Mạt vẫn còn thấy sợ.

"Có đại đội vừa kết thúc thu hoạch vụ thu, các xã viên đang đi chợ. Chị dâu ba, chị định mua gì thế?"

"Chị muốn mua vỏ gối." Tô Mạt vội nói, bởi vì đã có bà thím bực mình vì hành động chen ngang của cô.

Hai mắt Lục Tiểu Lan sáng lên, cô ấy vừa định đưa một cặp vỏ chăn và vỏ gối cho Tô Mạt thì chợt nhớ ra: "Đã bán hết vỏ gối rồi chị dâu."

Tô Mạt: ...

"Vậy thôi để chị mua vải may, em tìm cho chị ba thước vải bông trắng đi." Tô Mạt tính toán, ba thước vải chắc đã đủ làm hai bộ vỏ gối rồi.

Gối thời này không phải quy cách 4874 của đời sau, mà là theo quy cách 5030. Ba thước vải đủ để làm hai bộ vỏ gối, thậm chí còn dư vải để làm đường viền bên ngoài.

Lục Tiểu Lan xé ba thước vải bông trắng cho Tô Mạt. Tô Mạt đưa tiền và phiếu xong, thấy Lục Tiểu Lan rất bận rồi nên cũng cầm đồ quay về làm vỏ gối tiếp.

Tô Mạt bận rộn, mấy ngày nay Lục Trường Chinh cũng đi sớm về muộn, gần như không thấy bóng dáng đâu. Nhà họ Lục cũng rất bận rộn, Lý Nguyệt Nga xin nghỉ ở nhà để chuẩn bị đồ.

Vào ngày 29, Lục Thanh An đã thông báo trong buổi họp vào sáng sớm rằng mùng 1 tháng 10 Lục Trường Chinh cưới vợ, mời toàn bộ xã viên trong đại đội tới ăn tiệc. Tất nhiên mỗi hộ mời hai đại biểu tới tham dự, chứ không thể mời cả nhà đi hết được.

Ngày 30, cả nhà họ Lục được vận động tới. Từ người lớn tới trẻ nhỏ đều bận rộn làm việc, Lý Nguyệt Nga còn nhờ không ít bạn bè thân thiết tới nhà giúp đỡ.

Thái thức ăn, san phẳng mặt đất, mượn bàn ghế, mượn bát đũa.

Lục Thanh An đã tính toán trước, ít nhất phải chuẩn bị 25 bàn tiệc.

Nhiều bàn tiệc như thế, chắc chắn sẽ phải mượn bàn ghế, bát đũa của những nhà khác trong đại đội, nơi đặt bàn ghế cũng phải được chuẩn bị tốt.

Vì thế sân và vườn rau nhà họ Lục, vườn rau trong nhà của của Lục Trường Chinh cũng đều được trưng dụng.

Chiều ngày 30, không biết Lục Trường Chinh đã mượn ở đâu một chiếc xe tải quân đội, chất đầy nửa thùng hàng chở về nhà.

Khi chuyển đồ bên trên xuống, các anh em bạn bè thân thiết nhìn mà sững sờ.

Xe đạp nhãn hiệu Vĩnh Cửu, máy may nhãn hiệu Thượng Hải, bàn trang điểm rất hợp thời đại, nửa con lợn, hai con dê nguyên con đã được làm thịt, mười con gà, năm con ngỗng lớn và hai túi bột mì lớn, một vò rượu trắng to...

Nước bọt của bạn bè người thân bắt đầu chảy ra, hy vọng ngày mai tới thật nhanh.

Ngày 1 tháng 10, trời trong gió mát, tiết trời mùa thu đẹp tuyệt.

Sáng sớm Tô Mạt đã thức dậy vệ sinh cá nhân, sắp xếp gọn gàng đồ đạc của mình, lát nữa đội đón dâu và người khuân đồ cưới sẽ cùng nhau chuyển tất cả đến nhà mới.

Số trứng gà mà Lục Trường Chinh tặng trước đó vẫn còn hơn chục quả, cô không nỡ để lại, hai ngày trước khi ở viện thanh niên trí thức, cô đã lén chuyển vào không gian, chỉ để lại hai quả trong giỏ tre, đến lúc đó sẽ đưa cho Mã Tiểu Quyên.

Mã Tiểu Quyên nhìn Tô Mạt với vẻ mặt đầy lưu luyến: “Tô Mạt, tớ thật sự rất không nỡ xa cậu. Sau này tớ có thể đến tìm cậu chơi không?”

Mặc dù quen biết Tô Mạt chưa đầy một tháng, nhưng Mã Tiểu Quyên đã coi Tô Mạt như một người bạn tốt của mình.

Tô Mạt phì cười: “Đương nhiên, đều ở cùng một đại đội, chỉ cách nhau vài bước chân, cậu nhớ tớ thì cứ đến tìm tớ bất cứ lúc nào.”

“Vậy thì tốt.” Mã Tiểu Quyên cũng vui mừng: “Cậu mau thay quần áo đi, chúng tớ giúp cậu cắt giấy đỏ.”

Giấy đỏ là nhà họ Lục đã cho người mang đến tối hôm qua, nói là để cắt dán lên đồ cưới.

“Được.” Tô Mạt đáp, lấy từ trong rương lớn ra một chiếc váy dài nhung đỏ.

Kiểu dáng chiếc váy này cho dù ở đời sau cũng không lỗi thời, là kiểu dáng cổ điển rất thịnh hành. Trong thời đại màn ảnh toàn màu đen trắng xám, chiếc váy này có thể nói là vô cùng sang trọng.

Trong số quần áo mà nguyên chủ mang đến, cũng chỉ có chiếc này màu đỏ.

Lúc đầu Tô Mạt còn sợ quá nổi bật nên không dám mặc.

Nhưng tối hôm qua nghe Mã Tiểu Quyên kể, con gái của chủ nhiệm uỷ ban chỗ họ kết hôn đã mặc một chiếc váy đỏ rất đẹp, Tô Mạt lập tức quyết định mặc.

Đầu năm nay tình hình ở thành phố còn nghiêm trọng hơn ở nông thôn, thành phố còn dám mặc, nông thôn sợ gì.

Nếu không có gì bất ngờ, cả đời chỉ kết hôn một lần, ai mà không muốn làm cô dâu xinh đẹp chứ.

Sau khi Tô Mạt thay quần áo xong, Mã Tiểu Quyên và Trần Lan đều ngây ra như phỗng.

“Trời ơi, Tô Mạt, cậu đẹp thật đấy.”

“Tô Mạt, quần áo của cậu đẹp quá!”

Mã Tiểu Quyên và Trần Lan đồng thời thốt lên kinh ngạc.

Tô Mạt mỉm cười: “Mua ở cửa hàng Hữu Nghị, mặc như vậy có quá phô trương không?”

“Không đâu, kết hôn mà, cô dâu nhất định phải mặc đẹp một chút.” Mã Tiểu Quyên lập tức nói: “Quả thật người đẹp mặc gì cũng đẹp, chiếc váy giống nhau, cậu mặc lên trông còn đẹp hơn con gái của chủ nhiệm kia.”

Tô Mạt mím môi cười, sau đó cầm lấy gương trang điểm, tự tết cho mình một kiểu tóc hai bím đẹp mắt, đuôi tóc buộc bằng hai sợi dây chun màu đỏ.

Mã Tiểu Quyên vừa cắt chữ hỷ vừa nhìn Tô Mạt tết tóc: “Tô Mạt, kiểu tết tóc của cậu đẹp thật đấy, sau này dạy tớ với.”

“Được chứ.” Tô Mạt gật đầu, đây là kiểu tóc tết bốn sợi rất thịnh hành ở đời sau, chẳng có gì đáng giấu giếm.

Tết tóc xong, Tô Mạt lại lấy thỏi son môi của nguyên chủ ra thoa nhẹ lên môi một chút.

Sau khi sửa soạn xong, Tô Mạt nhìn người đẹp cười duyên dáng trong gương, cảm thấy rất hài lòng.

Mê chết Lục Trường Chinh!

Sau khi cắt chữ hỷ xong, Mã Tiểu Quyên và Trần Lan dán chữ hỷ lên hai chiếc rương da của Tô Mạt, lại để hai tờ lên chăn.

Tô Mạt vội vàng lấy bình nước, chậu rửa mặt tráng men, lu tráng men và hai chiếc áo ba lỗ của Lục Trường Chinh từ trong giỏ tre ra, đồ dùng hàng ngày trước đó thì cất vào trong giỏ tre, vẫn dùng vải thô phủ lên, lát nữa cho đội đón dâu mang đến nhà mới.

Trần Lan thấy Tô Mạt lại lấy ra nhiều thứ như vậy, ánh mắt lóe lên, nhưng cũng không nói gì.

Trên những thứ này vốn đã có chữ hỷ, không cần dán nữa.

Đợi Trần Lan đi ra ngoài, Mã Tiểu Quyên mới lấy từ trong túi hành lý của mình ra một đôi khăn gối, đưa cho Tô Mạt: “Tô Mạt, chúc cậu tân hôn hạnh phúc.”

Trước đó cô ấy đã hỏi Trần Lan có muốn cùng tặng quà hay không, Trần Lan nói mới quen biết chưa lâu, không tặng, nên cô ấy cũng không tiện lấy ra trước mặt Trần Lan.

Tô Mạt hơi bất ngờ, không ngờ Mã Tiểu Quyên lại tặng khăn gối cho cô.

Thứ này chắc phải một hai tệ, cô ấy tự mình tặng, xem như rất hào phóng rồi.

“Cảm ơn cậu, Tiểu Quyên.” Tô Mạt nhận lấy, cất vào rương da cùng với đồ của mình.

Đợi sau này Mã Tiểu Quyên kết hôn, cô sẽ tặng lại thứ tốt hơn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp