[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 23


3 tuần

trướctiếp

Tô Mạt đến quầy hàng bán nhu yếu phẩm, nói với chị gái bán hàng: “Chào đồng chí, phiền chị lấy cho em 2 chậu rửa mặt bằng men gốm, 2 cái cốc men, 2 bình thủy, 2 cây đánh răng, 1 kem đánh răng, một xà bông thơm, một xà bông thường, một cuộn giấy vệ sinh.”

Cô nhân viên bán hàng nghe Tô Mạt đọc danh sách thứ cần mua, hơi sửng sốt, sau đó cười: “Đồng chí chuẩn bị kết hôn hả? Đến đây lo mấy món của hồi môn?”

Tô Mạt cong môi lên cười gật đầu.

Nhân lúc có người vụ khiêng đồ, một lần mua cho đủ, đỡ mất công lần sau đến mua lại phải một mình khiêng về.

Tuy cô có không gian, nhưng mà khoảng thời gian này cô là tâm điểm chú ý của các bà thím, không nhất thiết thì sẽ không hạn chế dùng không gian. Hơn nữa nguyên chủ cho người ta có ấn tượng là yếu đuối, nếu như cô đột nhiên trở nên mạnh mẽ, khiêng vác đồ, mọi người nhất định sẽ thấy không đúng.

Lúc nãy cô thấy ở công xã mua bán có giỏ trúc, đến lúc đó cô dùng vải trùm giỏ trúc lại thì người khác cũng không biết cô mua gì.

“Vị đồng chí quân nhân này là đối tượng kết hôn của em hả? Hai người đúng là rất đẹp đôi, đều là trai xinh gái đẹp.” Chị bán hàng cười khen họ.

Cô thích nhất kiểu đi dạo mua sắm này, tuy họ đều có công việc ổn định, song mỗi tháng đều có nhiệm vụ, nếu như tiến độ hoàn thành chậm, thì sẽ bị cấp trên phê bình.

“Vậy chậu rửa mặt, cốc, bình thủy lấy loại hình mẫu đơn kèm chữ hỷ cho em nhé, hoa văn hóa ấy rất đẹp, đặc biệt thích hợp chuyện vui, cũng có được rất người ưa chuộng.” Chị bán hàng cười lớn giới thiệu cho Tô Mạt.

“Được, nghe theo chị hết.” Đồ ở thời đại này đều giống nhau, Tô Mạt cũng không có yêu cầu đặc biệt.

Chị bán hàng thấy Tô Mạt nghe theo lời giới thiệu của mình, cũng rất vui, rất nhanh đã mang những thứ cô cần ra, để đầy trên bàn quầy hàng, bắt đầu báo giá.

“Chậu rửa mặt 2.53 tệ một cái, hai cái 5.06 tê; cốc nước men 0.98 tê một cái, hai cái 1.96 tệ; bình thủy 5.4 tệ một bình, hai bình 10.8 tệ; cây đánh răng 0.34 một cây, hai cây 0.86 tệ, kem đánh răng 0.36 một cây, xà bông thơm 0.5 tệ, xà bông thường 0.38 tệ, giấy vệ sinh 0.23 tệ 1 cuộn. Tổng cộng 19.97 tệ, 4 phiếu công nghiệp.” Chị bán hàng cười lớn.

[Phổ biến khoa học: Phiếu công nghiệp phát hành vào cuối năm 1961, phạm vi sử dụng rất rộng: Khăn lông, thảm, len, khăn tay, pin, cuộn chỉ, nồi sắt, chậu nhôm, hộp cơm sắt, chậu rửa mặt men, cốc men, bình đi tiểu men, găng tay, bình thủy, giỏ trúc, giày thể thao, dù, giày vải bông, kim may áo, áo mưa vải dầu, áo mưa nhựa, bông nhân tạo, quần áo lót ni lông, giày da, đồng hồ, máy radio, dây thắt lưng, kéo, dao lam nhập khẩu, các loại túi xách, kẹo socola, và những thứ khác như thuốc lá, trà, rượu đế vâng vâng. Phiếu công nghiệp dựa theo thu nhập mà phát, lương bình quân 20 tệ được một phiếu. Khi mua sản phẩm công nghiệp, khoản 5 tệ, cần một phiếu công nghiệp.]

Tô Mạt sảng khoái chi tiền và phiếu, chị bán hàng vui vẻ đặt đồ vào trong túi lưới, hai bình thủy dễ vỡ được để riêng.

Sau khi chị bán hàng xếp đồ lên xong thì đưa thẳng cho Lục Trường Chinh, còn cười hỏi: “Đồng chí, còn có bộ đệm chăn mới nhập về, cần lấy ra cho em xem không?”

“Được ạ!” Tô Mạt gật đầu.

Trước đây khi đọc truyện, đều nghe nói thái độ phục phụ của nhân viên bán hàng ở công xã mua bán rất kém, nhìn chị gái bán hàng này, không hổ là người chuyên nghiệp, Tô Mạt thật là quá vừa ý, nếu như có chức năng đánh giá, nhất định cô sẽ đánh giá cực kỳ hài lòng.

Trong lúc chị gái bán hàng lấy ga trải giường và chăn bông, Tô Mạt đi mua sọt trúc to, sọt trúc có hai cái móc treo ở hai bên, có thể treo vào xe đạp.

Có lẽ sọt trúc này do công xã sản xuất, không cần phiếu, chỉ hai hào một cái.

Lục Trường Chinh nhận lấy sọt, để đồ đạc vào trong sọt.

Chị gái lại nhanh chóng lấy đồ ra giới thiệu với Tô Mạt.

"Đây là chăn bông ở phía Nam, em nhìn màu sắc này xem rất may mắn, hoa văn được in tinh xảo, kiểu dáng còn mới mẻ độc đáo. Đây là lần đầu tiên chị nhìn thấy cái chăn tốt như vậy, hợp với mấy người trẻ bọn em. Chị thấy em là người thoải mái nên mới lấy ra cho em xem. Hợp tác xã mua bán của chúng ta cũng không có nhiều, chỉ có hai ba chiếc."

Chị gái thấy Tô Mạt mua nhiều đồ như vậy mà không thèm chớp mắt, biết người ta là nhà giàu kết hôn, lúc này mới lấy ra.

"Cũng không đắt, chăn tốt như vậy, chỉ cần mười tệ ba hào và phiếu vải năm mét."

Bây giờ gần như không bán ga trải giường may sẵn, mọi người đều mua vỏ chăn, sau đó mua vải bông nhét vào. Chỉ cần mười lăm mét vải bông và một vỏ chăn là có thể may được một bộ chăn ga.

"Bộ ga giường in hoa này cũng rất đẹp, hoa văn đa dạng, chỉ cần tám tệ bốn hào năm xu thêm phiếu vải năm mét là mua được."

Tô Mạt nhớ nguyên chủ cũng có một cái ga trải giường, cô nói: "Vậy em cũng lấy một cái."

Chị gái cười hở cả lợi: "Được, tổng cộng 18.58 tệ, phiếu vải mười mét, có cần vải bông không? Cái chăn đắt như vậy, tốt nhất vẫn nên may bằng vải bông."

"Được, vậy cũng lấy, may một bộ chăn ga cần khoảng bao nhiêu mét?" Tô Mạt hỏi, cô không biết những thứ này.

"Với chiều rộng như vậy chỉ cần mười lăm mét là đủ rồi." Chị gái cười nói.

Trước kia nguyên chủ làm việc ở xưởng dệt, hầu hết quần áo cũng mua của cửa hàng Hữu Nghị, tiết kiệm được không ít phiếu vải, gồm cả loại dùng được ở cả nước.

Tô Mạt yên lặng tính toán, chắc là đủ, nhân tiện nói: "Vậy lấy mười lăm mét."

"Được, loại vải bông trắng này có giá hai hào tám một mét, mười lăm mét thì là 4.2 tệ."

Chị gái vừa nói vừa nhanh chóng đo vải, sau khi đo được mười lăm mét, trước khi cắt chị ấy còn kéo ra thêm khoảng mười mm.

"Chị cắt thêm cho em, lúc may không sợ bị chật, có thể dư dả một ít."

Bởi vì vải bông có tính co dãn, khi kéo thẳng và trải phẳng sẽ có chênh lệch từ mười đến mười lăm cm, lúc nãy khi chị ấy cắt vải đã dùng lực kéo, sợ kích thước không đủ nên cắt dư ra.

Sau khi cắt xong, chị cả nhanh chóng gập vải lại, sau đó còn dùng túi giấy bọc ba mảnh vải lại, buộc chặt bằng dây thừng.

"Vải dệt đắt, chị cho vào túi cho em, để tránh đi đường bị bẩn. Tổng cộng hết 22.78 tệ và phiếu vải hai mươi lăm mét."

Tô Mạt đếm tiền giấy, nguy hiểm thật, vừa khéo đủ phiếu vải.

Tô Mạt đưa phiếu vải và hai mươi ba tệ cho chị cả, chị cả trả lại hai hào hai.

Chị gái thấy Tô Mạt không phải người địa phương, cười nhắc nhở: "Ở chỗ bọn chị kết hôn có tập tục nhà gái nên may cho nhà trai hai cái áo ba lỗ. Hợp tác xã mua bán có bán áo sẵn, em có muốn mua hai cái không?

Chị gái nhìn Tô Mạt thấy không giống người biết may quần áo, cho nên cũng không giới thiệu cô mua vải, mà giới thiệu luôn đồ may sẵn.

"Một cái 2.2 tệ, hai cái thì lấy phiếu vải một mét."

"Xin lỗi, em không có phiếu vải." Tô Mạt xấu hổ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp