[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 18


3 tuần

trướctiếp

Mã Tiểu Quyên bắt đầu suy nghĩ có nên đưa chút đồ cho đại đội trưởng sau khi vụ mùa kết thúc hay không.

Người nhà đã nói rồi, cô ta phải đợi ở nông thôn tối thiểu là hai ba năm thì mới đón cô ta về được. Nếu như đại đội trưởng cứ nhằm vào cô ta như vậy thì cuộc sống trong mấy năm tới sẽ rất khó khăn.

Dù là nguyên chủ hay là cô thì cũng không biết nhiều về đại đội này, cho nên Tô Mạt cũng không tiện nói thêm gì.

"Vậy cậu lên huyện phải nhớ mua bánh ngọt trứng gà cho tớ. Tớ mê món đó thật sự đấy, giống như ăn mỗi ngày cũng không đủ ấy. Nếu có thể thì hãy mua cái chậu tráng men nhé, mà không cầm không được thì thôi. Nếu có kẹo thì cũng giúp tớ mua một cân."

Mặc dù Mã Tiểu Quyên không thích ăn kẹo lắm, nhưng trong đại đội có một thanh niên trí thức cũ tên là Lâm Hà thường xuyên lén ăn kẹo bị Mã Tiểu Quyên bắt gặp mấy lần khiến cô ta cũng phát thèm. Mã Tiểu Quyên đã quyết định mình cũng phải mua một cân để sẵn đó, muốn ăn lúc nào thì ăn.

Nếu biết trước như vậy thì cô ta không nên tham nhẹ nhàng, lúc rời nhà nên mang nhiều một chút, như vậy sẽ không khiến cuộc sống hiện tại trở nên khốn khổ như bây giờ.

"Được rồi, cậu mau đi đi, kín tiếng một chút, đừng để người khác phát hiện. Nhớ là mua đồ ăn trước, chậu tráng men thì để tớ mua sau cũng được." Mã Tiểu Quyên không yên lòng dặn lại cô bạn lần nữa.

Tô Mạt bị cái nết ham ăn của Mã Tiểu Quyên làm cho bật cười, cô khẽ nói: "Được rồi, chắc chắn tớ sẽ nhớ mua đồ ăn cho cậu trước."

Ngay sau khi Tô Mạt rời đi, Lục Thanh An cũng đến trụ sở đại đội.

Lục Bảo Quốc trông thấy Lục Thanh An thì cười nói: "Bí thư chi bộ, trong nhà đang chuẩn bị làm đám cưới à?"

Lục Thanh An thầm nghĩ trong lòng, lão già Lục Bảo Quốc này đúng là nắm bắt tin tức nhanh thật, nhà bọn họ còn chưa bàn chuyện cụ thể, cũng vẫn chưa nói gì ra bên ngoài mà người này đã biết rồi.

Ông ấy nghĩ vậy nhưng bên ngoài vẫn nói: "Chuyện này phải xem ý Trường Chinh, chúng tôi làm cha mẹ, cứ phối hợp là được."

Lục Bảo Quốc cười thầm trong lòng, lão hồ ly này, còn định giả vờ với ông ấy à, con dâu tương lai cũng lên huyện sắm đồ cưới rồi mà còn giấu.

Tuy nhiên ông ấy vẫn nói: "Đúng đúng đúng, hiện tại quốc gia đang chủ trương yêu đương tự do, hôn nhân tự chủ, chúng ta là người lớn, cứ nghe theo bọn trẻ là được."

Sau khi trở lại viện thanh niên trí thức, Tô Mạt lấy tất cả phiếu thông dụng cả nước mà nguyên chủ mang đến từ trong không gian ra đến. Đồng thời cô cũng đếm được hai trăm đồng tiền rồi bỏ vào túi đeo chéo do nguyên chủ mang đến.

Túi đeo vai của nguyên chủ có màu be, hơi giống mẫu retro của thế hệ sau, trong thời đại mà túi đeo vai màu xanh lá cây in chữ "Vì nhân dân phục vụ" ở khắp mọi nơi, chiếc túi đeo vai này của nguyên chủ thực sự đặc biệt.

Tô Mạt nhớ lại quần áo của gia đình nguyên chủ đều rất tinh xảo, quả thực có phần không phù hợp với phong cách gian khổ mộc mạc của thời đại này.

Mặc dù bọn họ đều tiêu tiền sạch của mình, nhưng trong khi người khác đều đang đau khổ, bọn họ lại ăn sung mặc sướng, người khác có thể không ghen ghét sao? Hơn nữa, trong mắt một số người không tốt, tư bản đỏ như nhà họ Tô là một miếng thịt mỡ lớn, một khi có cơ hội, bọn họ sẽ dìm người xuống đáy.

Gia đình này đã thua vì quá kiêu ngạo, đoán sai lòng người.

Tô Mạt chưa đợi được bao lâu thì Lục Trường Chinh đã đến, khi nghe thấy tiếng anh gọi mình ở ngoài cửa, cô nhanh chóng khóa cửa và đi ra ngoài.

Lục Trường Chinh nhìn thấy Tô Mạt thì trịnh trọng chào: "Đồng chí Tô, tôi có một mong muốn, hi vọng em có thể phê chuẩn."

Tô Mạt bị vẻ mặt nghiêm túc này của Lục Trường Chinh làm cho giật mình: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Ông nội nghe nói tôi có đối tượng nên muốn gặp em, không biết em có đồng ý không?"

Trực giác của Tô Mạt cho biết Lục Trường Chinh sẽ không từ bỏ dự định mau chóng kết hôn với cô đơn giản như vậy, vừa hay cô cũng muốn nói rõ ràng chuyện này và đang chờ anh ra chiêu đây.

Thấy anh nói như vậy, cô gật đầu đồng ý luôn.

Lục Trường Chinh lại trịnh trọng chào Tô Mạt, sau đó đạp xe đưa Tô Mạt về nhà mình.

Viện thanh niên trí thức cách nhà họ Lục khá xa, viện thanh niên trí thức ở đầu thôn, còn nhà họ Lục thì ở cuối thôn.

Tô Mạt ngồi trên xe đạp và lần đầu tiên nghiêm túc quan sát ngôi làng này. Nếu không có gì ngoài ý muốn, tương lai cô sẽ sống ở đây vài năm.

Ngôi làng này có hơn 150 hộ dân, diện tích cũng khá lớn, ít nhất với tốc độ đạp xe của Lục Trường Chinh thì sau khi rời từ viện thanh niên trí thức được mấy phút, bọn họ vẫn chưa tới nhà họ Lục. Lại sau vài phút nữa, Lục Trường Chinh mới lái xe vào một cái sân rồi dừng lại.

"Đồng chí Tô, chúng ta đến rồi." Lục Trường Chinh nói.

Tô Mạt xuống xe quan sát ngôi nhà trước mắt, mặc dù cô đã nghe nói nhà bí thư chi bộ có điều kiện rất tốt từ lâu, nhưng khi chân chính nhìn thấy, cô vẫn thấy rất ngạc nhiên.

Trước mắt cô là ba dãy nhà ngói gạch xanh khang trang, gian giữa có ba phòng, hai gian còn lại mỗi gian ba phòng, hơi giống kiến trúc của một Tứ Hợp Viện. Sân nhà được quét dọn rất sạch sẽ, vườn rau ngoài cổng cũng trồng đầy rau, xem ra chủ nhà cũng rất chịu khó.

Lục Trường Chinh vừa dẫn Tô Mạt vào nhà chính vừa giới thiệu: “Ba phòng bên trái là của gia đình anh cả tôi, ba phòng bên phải là của gia đình anh hai tôi, còn gian giữa là cha mẹ tôi và ông nội ở."

"Tôi... Chúng ta không ở đây, chỗ chúng ta ở cách đây khoảng năm phút đi bộ, lát nữa tôi sẽ dẫn em qua đó xem."

Tô Mạt có chút xấu hổ trước những gì Lục Trường Chinh nói, mặt cô ửng hồng nóng bừng lên, không biết nên trả lời như thế nào.

Đúng lúc này, có hai thằng nhóc đùa giỡn chạy ra khỏi nhà chính, sau khi nhìn thấy Lục Trường Chinh thì giật nảy mình, lập tức đứng nghiêm đồng thanh chào: "Chú ba."

Lục Trường Chinh gật đầu hỏi: "Ông cố của mấy đứa đâu?"

Đứa nhỏ cao hơn đáp: "Ông cô về phòng nằm rồi ạ." Vừa nói, đứa nhóc vừa lén lút nhìn Tô Mạt một cách tò mò.

Lục Trường Chinh thấy hai thằng nhóc cứ nhìn lén Tô Mạt thì thuận tiện nói: "Đây là thím ba tương lai của mấy đứa."

Hai đứa bé tiến lên và đồng thanh hô: "Cháu chào thím ba ạ."

Tô Mạt mỉm cười, đưa tay lấy ra sáu viên kẹo mạch nha trong túi ra rồi đưa cho mỗi đứa ba viên: "Xin chào, mời các cháu ăn kẹo."

Hôm qua cô tìm thấy hộp kẹo mạch nha này khi đang dọn dẹp không gian, bên trong hộp còn khoảng mười mấy viên, đều được đóng gói bằng giấy trong suốt, bên trên không in chữ nên cô lấy ra cũng không sợ bị lộ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp