[ZHIHU] CÓ MA Ở TRONG NHÀ ẢNH ĐẾ KÌA ?!!!

Chương 4


4 tuần


11.
Tập thứ hai của show【Hề lô quan hốt mứt】 đã sớm ra mắt, chú cún biết đánh máy Tiểu Mỹ đã rất nổi tiếng và được nhiều bà mẹ hâm mộ.

Họ trích dẫn một câu nói trong show tự gọi mình là mẹ, và mọi người đều biết ý đồ của Tư Mã Chiêu!

Tổ chương trình cho biết trong tập này sẽ có một nữ khách mời là con gái của một tập đoàn nào đó.

Một số fan đồn rằng cô con nàng giàu có này là fan ruột của Lục Vân Thâm, và cô ấy đến tham gia chương trình này chỉ vì sự xuất hiện của Lục Vân Thâm.

Vào ngày show bắt đầu quay, tôi gặp vị khách trên trời rơi xuống đó. Cô ta mặc một bộ suit quý phái với nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt.

Nhưng tận đáy lòng tôi cảm thấy ghê tởm. Tôi sẽ không bao giờ quên khuôn mặt đó. Chính Liễu Nghiên là thủ phạm đã đẩy tôi xuống cầu thang.

Tôi không hề quen biết cô ta khi còn đi học. Đột nhiên một hôm cô ta dẫn một nhóm người đến gây rắc rối cho tôi, nhưng sau đó tính tình cô ta trở nên quái gở hơn, thậm chí còn cố tình đẩy tôi xuống cầu thang....

Tôi bị chấn thương sọ não nặng và gãy chân, nhưng cô ta không bị nhà trường trừng phạt dưới bất kỳ hình thức nào.

Cô ta chỉ sai bọn hầu cận của mình thanh toán chi phí y tế một cách tượng trưng.

Cha cô ta là giám đốc của trường, còn cô ta chính là chị đại cầm đầu trong trường, ở trường không ai dám gây sự với cô ta nên tôi chỉ biết ngậm đắng chuyện này rồi nuốt cay vào bụng.

Nhưng đến ngày thứ ba sau khi tôi nhập viện, nhà trường đã đuổi học cô ta không rõ lý do. Mặc dù hành vi bắt nạt ở trường của cô ta không được giải thích nhưng vẫn bị phạt.

Vốn dĩ tôi không hy vọng cô ta sẽ bị trừng phạt, nhưng không ngờ nhà trường lại vị tha công bằng đến thế, khiến tôi cảm động một hồi đấy nhé.

Liễu Nghiên ôm một chú cún Poodle tiến tới trước ống kính để chào cư dân mạng: "Xin chào mọi người, tôi tên là Liễu Nghiên . Đây là cục cưng Tiểu Minh của tôi. Mong mọi người sẽ quan tâm đến tôi nhiều hơn nhé."

Sau đó cô ta thân mật ngồi xuống bên cạnh Lục Vân Thâm, nói: "Vân Thâm, đã lâu không gặp. Đây là Tiểu Mỹ sao? Dễ thương quá."

Cô ấy đưa tay ra định chạm vào tôi, nhưng tôi đã bò vào vòng tay của Lục Vân Thâm để tránh cô ta.

MC nhìn thấy cô ta chào Lục Vân Thâm, cho rằng bọn họ là người quen. "Có vẻ như vị khách mới có quen biết với Lục ảnh đế nhen."

Liễu Nghiên xấu hổ cười: “Tôi và Vân Thâm quen nhau từ nhỏ.”

Lời nói ẩn ý này khiến mọi người không khỏi suy nghĩ sâu xa, mấy vị khách khác cũng nhanh chóng bày tỏ thiện ý với Liễu Nghiên.

Lục Vân Thâm không phủ nhận lời cô nói, anh cúi đầu vuốt tóc tôi hết lần này đến lần khác, vẻ mặt có chút lơ đãng.

Anh đã lơ đãng kể từ lần đầu tiên Liễu Nghiên xuất hiện, không biết anh đang nghĩ gì.

MC bắt đầu thông báo hai nhiệm vụ của ngày hôm nay - vượt chướng ngại vật cho thú cưng và chuẩn bị thức ăn cho thú cưng.

Tôi được xếp cùng vạch xuất phát với bốn chú chó khác, và chúng tôi chỉ chờ lệnh lao về đích.

Nhờ phúc của Lục Vân Thâmmà tôi đã đứng ở vị trí Center. Nhìn chú Golden cao lớn bên trái và husky ngáo cường tráng ở bên phải, tôi cảm thấy mình không có cơ hội chiến thắng.

Sau đó tiếng súng xuất phát vang lên và tất cả những chú chó khác lao ra ngoài, tôi bước đi chậm rãi và thong thả về đích.

Chú chó husky của Ba Ba không hiểu sao nó lại lên cơn tửng tửng kiều gì á. Đi được nửa đường, nó quay lại làm theo tôi, lắc đầu và bước đi chậm rãi.

"Gâu gâu" Đại ka, anh ổn chứ? Đang làm cái quái rì thế?

“Gâu gâu” nó cũng sủa tôi hai lần nhưng tôi không hiểu gì cả.

Những vị khách ngồi cạnh tôi cười lớn và nói về cách hành động khó hiểu của hai chúng tôi.

"Ba Ba, con husky của anh lại chạy về cùng Tiểu Mỹ, nó nghĩ cái gì thế?" Diêu An An không nhịn được cười lớn.

"Có thể nó muốn tiếp nối tinh thần của những người cùng đau khổ." Ba Ba bất lực lắc tay.

“Tôi nghĩ nên gọi là nhóm hai con chó.” Hoàng Hôn trả lời.

Tôi không muốn đi dạo với con chó ngốc nghếch này chút nào nên tôi bắt đầu chạy, cố gắng thoát khỏi nó.

Không ngờ nó lại bắt đầu chạy theo tôi, thậm chí còn ôm tôi vào miệng, lao về phía đích.

Tôi choáng váng đến mức trong mắt đầy sao bay vòng vòng, miệng con husky ngáo thúi đến mức khiến tôi gần như nôn mửa cả dọc đường.

Kết thúc cuộc thi, tôi và Husky đều giành vị trí thứ hai và được trao danh hiệu "Đồng đội xịn".

12.

Ngay khi cuộc thi kết thúc, tôi đã yêu cầu Lục Vân Thâm đưa tôi đến khách sạn do tổ chương trình chuẩn bị để tắm.

Tôi thực sự không thể chịu đựng được việc ở trong cơ thể hôi hám như vậy.

Lục Vân Thâm cho nước vào bồn tắm dành cho thú cưng, cho tôi vào ngâm tóc, thoa sữa tắm thơm rồi xoa nhẹ nhàng.

Không ngờ kỹ thuật tắm của Lục Vân Thâm tốt đến mức khiến tôi thoải mái đến mức ngủ thiếp đi.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, tôi đang nằm trên giường trong khách sạn, bên ngoài có một người phụ nữ đang nói chuyện với Lục Vân Thâm: “Cô ta đã ch ế t ba năm rồi, anh vẫn có thể không quên cô ta sao?”

Là ác nữ Liễu Nghiên!

Lục Vân Thâm không nói gì, cô tự lải nhải tiếp:

“Em đã thích anh từ khi học cấp hai, nhưng anh thực sự đã yêu con nhỏ khốn kiếp đó ở trường cấp ba. Chẳng qua em chỉ đẩy nó một cái, anh lại dùng video giám sát để buộc nhà trường đuổi học em. Anh đã làm rất nhiều điều cho nó, nhưng nó thì sao?"

"Trước đây con nhỏ đó nó nói chia tay là chia tay. Nó bỏ rơi anh mà không một lời giải thích, nó không hề yêu anh."

Hóa ra Liễu Nghiên đã bị đuổi học cách đây 5 năm vì Lục Vân Thâm đã dùng sự giám sát để buộc nhà trường phải làm như vậy. Thế mà tôi đã nghĩ trường học lúc đó rất công chính liêm minh.

"Đủ rồi, Liễu Nghiên , tôi vì dì Cầm mà bao dung cô như vậy chưa đủ sao, nhịn cô không có nghĩa là cô có thể nói chuyện của tôi."

“Đôi khi em nghĩ, nếu không phải mẹ em đã cứu anh khi cậu còn nhỏ, có lẽ anh cũng sẽ không thèm nhìn em.” Giọng nói của Lưu Yên vừa chua chát lại vừa ai oán.

Đã lâu không nghe thấy Lục Vân Thâm trả lời, chỉ nghe thấy tiếng bước chân, vtôi ội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ, sau đó cảm giác được một đôi bàn tay dịu dàng chạm vào đầu mình.

"Sau này anh sẽ không làm gì sai nữa, anh sẽ bảo vệ em."

Lục Vân Thâm nói vậy là có ý gì? Anh ấy có làm gì sai đâu. Bị mất trí nhớ, tôi cảm thấy mình như một kẻ ngốc bị vây trong bóng tối.

Vài ngày sau, tôi và Lục Vân Thâm đang xem TV thì đột nhiên có một người phụ nữ gọi điện đến, tôi mơ hồ nghe thấy giọng người phụ nữ đó rất lo lắng, nói rằng có người đã uống quá nhiều trong quán bar và nhờ anh ấy đến thuyết phục.

Tôi nghe thấy Lục Vân Thâm gọi người đó là dì Cầm.

Anh cúp điện thoại, sờ đầu tôi nói: “Anh ra ngoài một lát, em ở nhà xem TV trước, anh sẽ quay lại ngay.”

Cùng với tiếng cửa đóng lại, không khí trong phòng trở nên đặc sệt, chỉ còn lại âm thanh của bộ phim truyền hình vừa rồi, bỗng trở nên nhàm chán.

Đến sáng hôm sau, Lục Vân Thâm trở lại, anh bế tôi ra khỏi giường, ôm chặt tôi vào lòng, tôi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và sự hối hận sắp trào ra trong mắt anh.

"Xin lỗi, xin lỗi---"

"Gâu gâu" anh bị sao vậy?

“Không có việc gì, đến lúc đó em sẽ biết.” Giọng anh khàn khàn, lại có chút tàn nhẫn.

Những ngày tiếp theo, anh ấy luôn về sớm và về muộn. Anh ấy thậm chí còn từ chối những buổi phát biểu do người đại diện sắp xếp, không biết anh đang bận việc gì.

Tôi cũng bắt đầu thực hiện khóa đào tạo phục hồi trí nhớ để cố gắng lấy lại những ký ức đã mất của mình nhưng không mấy thành công.
13.
Khi tập thứ tư của show được ghi hình, Liễu Nghiên không đến, tôi nghe nói cô ấy đã bị bắt và tống vào tù vì tội cố ý gi ế t người.

Ba vị khách còn lại dường như biết điều gì đó bên trong, thỉnh thoảng họ sẽ đưa ánh mắt dò hỏi về phía Lục Vân Thâm.

Chỗ ghi hình tập thứ ba của show là một ngọn núi lớn với khung cảnh tuyệt đẹp. Nhiệm vụ được giao rất đơn giản và phần lớn thời gian là chơi đùa trên núi.

Tôi dần dần quen với một số con chó khác. Golden rất hiền lành và luôn liếm tôi như thể nó là con của nó.

Khó chịu nhất là con husky ngốc nghếch đó, mỗi khi không đồng tình với tôi, nó thích ngậm tôi vào miệng, không hiểu sao vừa rồi nó lại phát điên, lại ngậm tôi vào miệng xong chạy lên núi.

Tôi cố gắng thoát ra khỏi miệng nó và nói: "Móa cái con chó ngu ngốc này, thả bà đây xuống!"

Kết quả là nó tưởng tôi đang chơi đùa với nó nên càng chạy càng hăng hơn. Tôi vô tình rơi ra khỏi miệng nó và rơi xuống tảng đá.

Trước khi ngất đi, tôi không ngừng hỏi thăm mười tám đời tổ tiên nhà nó.

Trong cơn mơ màng vì té ngất, tôi nhớ lại rất nhiều điều, trong đó có cuộc chia tay của chúng tôi ba năm trước.

Hôm đó là ngày kỷ niệm chúng tôi yêu nhau được một năm, tôi mua một món quà và đến bệnh viện nơi anh ấy đang thực tập, muốn tạo cho anh ấy một điều bất ngờ nhưng không ngờ lại thấy anh ấy trò chuyện với Liễu Nghiên.

"Rõ ràng anh có thể vạch trần đoạn video em đẩy con nhỏ đó xuống cầu thang và tống tôi vào em, nhưng anh lại cố tình để nhà trường đuổi học em."

"Vân Thâm, anh nói đi, ngươi cũng không nỡ đối xử với em như vậy phải không?"

Tôi đứng ngoài cửa nghe rõ ràng Lục Vân Thâm nói "Ừ"

Tôi không nghe nữa, quay người rời khỏi bệnh viện, ném món quà đã chuẩn bị vào thùng rác.

So với việc anh dùng đoạn video ép Liễu Nghiên nghỉ học, tôi ước gì anh chưa từng biết chuyện, cứ như vậy thanh thanh bạch bach yêu anh.

Mà không phải ra mặt rõ ràng, anh lại tỏ ra thương xót kẻ suýt gi ế t bạn gái mình dù có bằng chứng trong tay.

Nếu Liễu Nghiên đẩy mạnh hơn, có lẽ tôi đã ngã ch ế t trên cầu thang.

Sau khi xuất viện, tôi nhắn tin cho anh ấy [Chúng ta chia tay đi] rồi chặn mọi thông tin liên lạc của anh ấy.

Chia tay được vài ngày, tôi bị một chiếc xe tải lớn vượt đèn đỏ tông ch ế t trên đường đi làm.

Chiếc xe tải to đó lạ lắm, hình như nó đang cố tình tiến về phía tôi...

14.

Sau khi tỉnh lại, Lục Vân Thâm đang ngồi bên cạnh tôi, "Hứa Phùng Thu, em giỏi thật, biến thành chó có thể bị bất tỉnh."

Tôi lặng lẽ nhìn anh, anh dường như nhận ra điều gì đó, sắc mặt tái nhợt: “Em đã khôi phục trí nhớ rồi à?”
Tôi gật đầu.

Anh cười khổ: “Không sao đâu, anh không thể giấu em mãi cả đời được.”

Tôi kéo chiếc máy tính bảng bên cạnh ra và gõ [Liễu Nghiên bị bắt và tống vào tù?]

"Ừ, chính cô ấy là người đã tìm tài xế chiếc xe tải kia, yêu cầu hắn tông vào em."

Chỉ nói một câu, anh ấy đã rất vất vả nói: "Anh có phải rất nực cười hay không? Anh đã thương hại cô ta, nhưng cuối cùng lại làm tổn thương em."

Câu trả lời này hơi bất ngờ nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì cũng nằm trong dự liệu.

"Hứa Phùng Thu, anh vẫn có thể cầu xin sự tha thứ của em chứ?"

Tôi không biết trả lời thế nào, anh cũng không hỏi nữa.

Hai chúng tôi ngầm ăn ý muốn cho nhau chút thời gian.

15.
Sau khi ghi hình cho show, chúng tôi gặp dì Cẩm tại nơi Lục Vân Thâm sống.

"Vân Thâm, dì đã biết rồi. Là lỗi của dì, không chăm sóc tốt cho con bé, để nó thành ra như ngày hôm nay."

"Dì Cẩm, đây không phải lỗi của dì."

Dì Cẩm thở dài, vô thức rơi nước mắt: “Sau khi dì và ba của nó ly hôn, ba nó đã đưa nó đi. Những năm này không ai quan tâm đến con bé nữa, nó vẫn luôn thích con, dì chỉ mong hai người có thể ở bên nhau.”

"Nhưng hai người không có duyên phận nên vợ chồng nên dì cũng không nghĩ tới nữa. Không ngờ con bé lại có thể làm ra chuyện gi ết người như vậy, sao nó có thể trở nên tàn nhẫn như thế này?"

Lục Vân Thâm nói "Dì Cẩm, thựccon xin lỗi, khi còn nhỏ, dì đã chăm sóc con rất nhiều. Con..."

Dì Cẩm vỗ vỗ cánh tay của anh, “Tiểu Nghiêm đến nước này là lỗi của chính nó, dì không trách con, nó gieo gió gặt bão, dì chỉ thấy thương bạn gái của con, tuổi còn trẻ đã phải chịu tai họa vạ thân như vậy.”

Lục Vân Thâm an ủi dì Cầm một lúc trước khi thuyết phục dì quay về.

Những ngày sau đó, tôi và Lục Vân Thâm cùng nhau ăn uống như thường lệ, cùng nhau xem TV và cùng nhau đi dạo, như thể chúng tôi đã quay lại từ đầu.

Tôi thích xem các chương trình livestream nên Lục Vân Thâm đã mua cho tôi một chiếc di động mới toanh và liên kết SIM phụ của anh ấy với nó.

Tôi thường đến các phòng livestream của những idol để tặng cho họ mấy món quà, lần nào họ cũng trêu chọc tôi rằng tôi là một con chóa mê nhan sắc.

Hừ, đừng nghĩ rằng tôi không biết họ thầm muốn tôi đến livestream của họ đến mức nào, dù sao tôi cũng đã hỗ trợ rất nhiều anh chàng đẹp trai bằng chính sức lực của mình.

Lục Vân Thâm gần đây đảm nhận rất nhiều vai diễn và thường chỉ ngủ vài tiếng mỗi ngày.

Anh đang làm việc chăm chỉ để đạt được danh tiếng và muốn tôi trở lại dương thế càng sớm càng tốt.

Nhưng tôi dường như không có nỗi khát vọng lớn mạnh để trở lại chốn nhân gian. Tôi từ nhỏ đã là trẻ mồ côi và không có người thân ở thế giới này.

Tôi vốn muốn báo ơn trước vì Lục Vân Thâm, nhưng nếu không phải anh thương xót Liễu Nghiên thì tôi đã không bị giết.

Nếu có một người mẹ như dì Cẩm, tôi nghĩ mình sẽ càng muốn hoàn dương hơn.

Hôm qua, người đại diện - anh Chu đã nhận lời đóng một bộ phim tiên hiệp cho Lục Vân Thâm, đoàn phim đang quay phim trên núi.

Lục Vân Thâm không muốn tôi phải chịu đựng những khó khăn trong quá khứ nên đã bỏ tôi ở nhà và để anh chàng mặt tròn tới chăm sóc tôi.

Trước khi rời đi, anh ôm đầu tôi, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ nghiêm túc, "Hứa Phùng Thu, đợi anh quay lại."

Tôi gật đầu.

“Em hứa rồi đấy, em nhất định phải đợi anh ở nhà,” anh lặp lại.

Tôi nghĩ có lẽ anh ấy đã nhận ra điều gì đó nên tôi trịnh trọng gõ [OK] trên máy tính bảng.

Cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi anh ấy đi rồi, tôi tìm thấy chiếc vòng cổ làm từ tro của tôi.

Anh ấy đã tháo nó ra khi đi tắm ngày hôm qua, tôi đã lén lấy nó rồi giấu dưới thảm.

Trên chiếc vòng cổ có một chiếc hộp gỗ nhỏ, tôi mở hộp ra, rắc tro vào nước, cảm thấy linh hồn mình dần tiêu tan.

Lục Vân Thâm, em xin lỗi, em đã nói dối, em sẽ không đợi anh quay lại nữa.

Mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất nghiêm túc và quyết định không tha thứ cho anh.

Bởi vì có những sai lầm có thể bù đắp được, nhưng có những sai lầm vĩnh viễn không thể bù đắp được.

---HẾT---- 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play