[ZHIHU] CÓ MA Ở TRONG NHÀ ẢNH ĐẾ KÌA ?!!!

Chương 3


4 tuần


7.

Tưởng chuyện này sẽ qua đi, nhưng không ngờ Lục Vân Thâm lại tham gia một show giải trí dành cho thú cưng.

Giỡn quài cha nụi!

【Hề lô quan hốt mứt】 là một show giải trí mới trên Tân Tú Chen-nồ, vốn là show có lượng người xem thấp, nhưng do có thêm Lục Vân Thâm nên đã trực tiếp nâng cấp lên hai cấp và thu hút rất nhiều lượt xem.

Đạo diễn cười toe và ra chỉ thị làm mọi việc theo yêu cầu của Lục Vân Thâm.

Vào ngày diễn ra show, người dẫn chương trình đã phát biểu một cách sôi nổi trong bài phát biểu khai mạc:

[Hôm nay, bốn người nổi tiếng sẽ mang theo thú cưng của họ đến show của chúng ta. Chúng ta hãy mời bốn người trong số họ nhé.]

Lục Vân Thâmlà người đầu tiên xuất hiện, dẫn Tiểu Mỹ ra sân. Anh mặc quần áo thường ngày, mặc váy công chúa cho Tiểu Mỹ và đeo một chiếc kẹp tóc kim cương.

[Bản thân ăn mặc giản dị nhưng cho thú cưng của mình chưng diện thật tinh tế. Ảnh đế đúng là có chái chym thiếu nữ mòa ~~~]

[Mù mắt chóa tui mà, quá dzui khi thấy bá đạo ảnh đế chào sân cùng cục cưng kiêu ngạo của ảnh.]

[Ê lầu trên đừng đánh mất lí trí, xào CP có thể xào những cặp lạ la, nhưng đừng có ác miệng tới mức xào người với chóa dzị chứ.]

Sau đó là ca sĩ nhạc pop Hoàng Hôn và chú chó Golden lông vàng, center của nhóm nhạc nữ Diêu An An và bé Corgi của cô ấy, và diễn viên talk show Ba Ba và husky chúa ngáo.

[Ba Hòang thực ra có một bé cún golden lông vàng. Tôi tưởng anh ấy lạnh lùng đến mức không nuôi thú cưng.]

[Ba Ba và Husky quả là một cặp đôi tuyệt vời. Họ đều là những siêu thủ hài hước dựa trên khả năng của mình.]

[Nữ thần An An có cùng chung sở thích thú cưng với tôi. Chúng tôi đều thích chó corgi đít bự kìa.]

Không có nhiệm vụ nào được giao vào ngày đầu tiên của show, trước tiên chỉ giao lưu khởi động làm nóng, sau đó tâm sự và khoe nhau thói quen hàng ngày của thú cưng.

Chuồng của bé Golden là loại chuồng theo phong cách châu Âu với phong cách đơn giản. Chuồng của Corgi cũng dễ thương như chủ nhân của nó, chứa đầy đồ chơi cho chó.

Ổ của husky chỉ là một tấm thảm đơn giản, Ba Ba bất lực giải thích với mọi người rằng lý do là vì chúa ngáo thích phá nhà quá, chịu hong nổi.

Khi tổ chương trình đến chỗ của Tiểu Mỹ thì chẳng có gì cả.

Người dẫn chương trình lưu loát tìm cớ cho Lục Vân Thâm có đường: "Có phải chuồng của Tiểu Mỹ đã bị ngôi ảnh đế cất đi do anh ấy không muốn chúng ta nhìn thấy không?"

Lục Vân Thâm dừng một chút, "Tiểu Mỹ không có chuồng riêng đâu, vì Tiểu Mỹ bình thường ngủ cùng tôi."

Người dẫn chương trình thốt lên: "Trong trường hợp này, không biết có bao nhiêu fan của ảnh đế sẽ ghen tị với Tiểu Mỹ cho mà xem."

[Hôm nay là ngày đầu tiên tôi muốn trở thành thú cưng của ảnh đế.]

[Chào mừng quý dị đến với bộ truyện "Có người còn tệ hơn chó: Tình địch của tôi là một con chó"]

[Ê mí má, thế giờ tui phải cạnh tranh theo phương pháp nào với Tiểu Mỹ đây?]

8.
Ngày ghi hình đầu tiên sắp kết thúc, để tăng thêm sự phấn khích cho tập tiếp theo, MC đã hỏi Lục Vân Thâm liệu anh ấy có thể để Tiểu Mỹ trình diễn cách gõ chữ nhắn tin của bé cún không.

Lục Vân Thâm nhìn Tiểu Mỹ: "Để tôi muốn hỏi bé ấy có sẵn lòng không?"

[Ảnh đế thực sự rất yêu quý thú cưng của mình nha, tui hơi ghen tị rùi đó, chúng ta chờ mong câu trả lời của Tiểu Mỹ]

Tôi không hiểu Lục Vân Thâm và MC sao có thể nói ra những lời này, rõ ràng là một con chó, nhưng lại buộc nó phải nói tiếng người..

Tôi là một con người (ma), nhưng vì một sai lầm của bản thân mà dần dần tôi biến thành một con chóa.

Nhưng không có cách nào, nếu có thể đầu thai thì tôi đã rời đi từ lâu rồi.

Tôi thở dài và cam chịu bán hồn vào Tiểu Mỹ. Vừa bám vào, tôi đã bắt gặp đôi mắt hoa đào nồng nàn của anh ấy như muốn hút tôi vào trong "Tiểu Mỹ, em có sẵn lòng không?"

[Gâu ~] Tôi ok.

MC mang một chiếc máy tính bảng đến và đặt trước mặt tôi rất chu đáo.

Tôi không biết phải gõ gì nên tôi suy nghĩ một lúc rồi dùng chân gõ vào nút và gõ [L-ụ-c V-â-n Th-â-m].

Sau khi đánh xong, tôi ra khỏi cơ thể Tiểu Mỹ, không để ý đến ánh mắt không thể tin nổi và kích động của Lục Vân ở bên cạnh.

[Mặc dù tôi vẫn muốn nói rằng tui xấu hổ thay anh nhà tui hỏi con cun ấy có sẵn lòng không, ngờ đâu cún viết tên chồng tui nè.]

[Ê bàn ủi kia, đừng nói thế nha, nếu Tiểu Mỹ có thể trở thành người thì tốt quá]

[Tôi đột nhiên muốn viết một fanfic, bắt đầu bằng cảnh Ảnh đế xinh đẹp biến thành thiếu nữ tuyệt sắc trong đêm]

[Tôi là người đầu tiên phản đối với lầu trên nha]

9.

Sau khi buổi ghi hình show kết thúc, Lục Vân Thâm trực tiếp trở về nhà, tìm thấy một chiếc hộp thiếc niêm phong trong tủ.

Trong hộp có một chồng ảnh, bao gồm những bức ảnh chụp vội của tôi và những bức ảnh chúng tôi chụp chung với nhau.

"Hứa Phùng Thu, anh biết em đang ở đây, em vẫn còn giận anh à?" Lục Vân Thâm thần sắc cô đơn.

“Ba năm trước, khi em nằm im lặng trong vòng tay anh, em có biết anh đã hối hận đến nhường nào không?”

Chẳng phải tôi đã bị người theo đuổi của anh ấy đẩy xuống cầu thang và chết cách đây năm năm rồi sao? Làm sao tôi có thể chớt trong vòng tay anh ba năm trước được nhỉ.

Tôi cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra khi đó, trong đầu tôi có một cơn đau nhói, một ký ức lạ mà quen dần dần hiện lên.

Năm năm trước, tôi vô tình bị fan hâm mộ của anh đẩy xuống cầu thang, nằm viện mấy tháng. Sự việc này lan truyền khắp trường và cô gái đẩy tôi đã bị đuổi học.

Lục Vân Thâm nghe được chuyện này và đến bệnh viện thăm tôi.

Tôi đoán sự việc này đã ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của anh ấy nên ngày nào anh ấy cũng đến mang cơm cho tôi.

Nhiều người nói rằng tôi đúng là có phúc, có thể tận dụng cơ hội này để chiếm thế thượng phong trước.

Nhưng chỉ có tôi biết, mỗi lần Lục Vân Thâm tới mang đồ ăn cho tôi, anh ấy đều im lặng ngồi đọc sách, chúng tôi cũng không nói nhiều.

Phải đến ngày trước khi xuất viện, bị nhỏ bạn thân nó xúi, tôi mới quyết định tỏ tình với Lục Vân Thâm, đồng thời uống trước một chai rượu để tiếp thêm dũng khí.

Không ngờ, tôi chưa kịp bày tỏ tình cảm thì vết thương của tôi lại bị viêm, khiến cho Lục Vân Thâm phải đưa cơm cho tôi thêm nửa tháng nữa.

Những người theo đuổi Lục Vân Thâm ở trường cho rằng tôi đang chèn ép mặt đạo đức và cố tình gây nhiễm trùng vết thương chỉ để ở bên anh ấy thêm nửa tháng.

Thế nên khi trở lại trường học, tôi bị bọn họ tẩy chay.

Không có ai chịu chung nhóm cùng tôi khi làm bài tập nhóm. Những người khác trong ký túc xá tránh mặt tôi và lập một nhóm riêng. Việc hàng tôi đặt trên mạng thường biến mất mà không có lý do.

Tình trạng này kéo dài hơn một tháng, tôi cảm thấy mình không phải là quả hồng mềm để người khác thao túng nữa, tôi đành phải đứng lên giành lại độc lập thôi.

Vì vậy, tôi lấy hết can đảm để gửi cho Lục Vân Thâm một tin nhắn: [Anh có muốn nói chuyện không?]

Lời tỏ tình lãng mạn nhất là diễn đạt đơn giản nhất và tốc độ, sự chính xác nhanh - chuẩn là bản chất của việc tán trai.

Bên kia nhanh chóng trả lời bằng [?]

Tôi không ngờ anh ấy sẽ trả lời ngay lập tức, và tôi đã nghĩ đến tám trăm lần trong đầu nên nói gì tiếp theo.

Giây tiếp theo, anh gửi tin nhắn [Em nói đi---]

! ! !

Y hẹt như có một luồng điện được thả vào tim tôi, nhiều bong bóng tình yêu màu hường nổi lên, phồng lên và giãn nở, nổ thành từng chùm pháo hoa trong tâm trí tôi.

Tôi không dám xác đinh, ý của anh có phải cùng chung với ý của tôi không, tôi muốn hỏi rõ ràng nhưng sợ công dã tràng.

Nhưng mập mờ không phải là phong cách của tôi nên tôi đã cố gắng nói: [Vậy từ nay anh sẽ là bạn trai của em nhé.]

[Ừm]

Trong lúc ngây ngất, tôi đọc được một chút bất lực từ chữ [ừm].

Vào ngày thứ hai chúng tôi ở bên nhau, tôi đã đăng một bức ảnh của hai chúng tôi lên story và diễn đàn của trường, với dòng chữ [Chỉ cần kết quả tốt thì mọi thứ đều xứng đáng].

Y như mấy cái tin xấu xa mà trà xanh nhả ra, có lẽ có một số người đã nghiến tới mức gãy răng quá à.

Nhưng cũng có nhiều bạn cùng lớp trước đây không biết sự thật và đã cô lập tôi. Họ đã chủ động bày tỏ thiện chí và chúc chúng tôi bên nhau bền lâu.

Điều tuyệt vời nhất là tôi không bao giờ bị mất đồ ăn đặt ship nữa!

10.
Sau khi lấy lại được trí nhớ, tôi chợt đau lòng khi nhìn thấy Lục Vân Thâm cô đơn tich mịch.

Suy cho cùng, thân phận của anh ấy bây giờ đã khác. Tuy trước đây anh ấy tốt nhưng giờ tôi biết anh ấy là người yêu của tôi, cảm giác tự nhiên cũng khác.

Tôi muốn nói chuyện để an ủi anh ấy, nhưng rồi tôi nhớ ra mình chỉ là một con ma vật vờ và chỉ có thể dùng cơ thể của Tiểu Mỹ để giao tiếp với anh ấy.

Tôi nhập hồn vào cơ thể của Tiểu Mỹ, duỗi đôi chân ngắn đầy lông của mình ra, vỗ nhẹ vào chân anh. Mắt anh sáng lên, ôm lấy chân tôi: “Hứa Phùng Thu, là em sao?"

"Gâu" là em.

"Cuối cùng thì em cũng chịu để ý đến anh. Khoảng thời gian này em đã ở bên cạnh anh phải không?"

"Ừm" Trả lời thế nào đây?

Anh ấy đứng dậy, lấy một chiếc máy tính bảng đặt trước mặt tôi: "Đánh máy đi. Sao em không ra ngoài gặp anh trong thời gian này?"

"Em bị mất trí nhớ và nghĩ rằng chúng ta không hề quen biết nhau."

Ánh mắt anh lóe lên: “Vậy em còn nhớ mình ch ế t như thế nào không?”

"Em không nhớ, em đã ch ế t như thế nào?"

Anh nhớ lại quá khứ với vẻ mặt buồn bã:

“Em bị tai nạn giao thông, bị một chiếc xe tải lớn tông vào. Khi anh lao tới, đã quá trễ, em đang nằm trên đường, người đầy máu và ngừng thở....”

Một vài mảnh vỡ nhanh chóng lướt qua tâm trí tôi, nhưng tôi không thể ghép lại được một ký ức hoàn chỉnh. Tôi mơ hồ nhìn thấy cảnh tôi và Lục Vân Thâm chia tay.

Tôi do dự một lúc và gõ "Em không thể nhớ gì cả" trên máy tính bảng của mình.

Anh ấy có vẻ thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng:

“Sau khi em ch ế t, anh tình cờ gặp được một vị sư phụ.

Ông ấy đã biến tro cốt của em thành một chiếc vòng cổ và nói với anh, nếu anh nuôi dưỡng em bằng năng lượng hồng khí, linh hồn em sẽ được phục hồi. Hồn phách của em sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn, và sẽ có cơ hội để trở lại dương thế."

! ! !

Vì thế trước đây linh hồn của tôi luôn bị trói buộc vào chiếc vòng cổ và luôn trong tình trạng hỗn loạn vì quá yếu đuối.

Khi Lục Vân Thâm ngày càng nổi tiếng, hồn phách tôi được củng cố hơn và tôi mới tỉnh dậy gần đây.

Ánh nhìn như nhặt được trân bảo của anh khiến trái tim tôi rung động.

Chắc hẳn những năm qua anh ấy đã làm việc rất chăm chỉ, chỉ trong vòng ba năm, anh ấy đã trở thành một diễn viên nổi tiếng trong làng giải trí.

Rõ ràng anh ấy học chuyên ngành y lâm sàng tại trường đại học, và kế hoạch tương lai của anh là trở thành bác sĩ cứu sống, chữa bệnh cho những bệnh nhân, nhưng giờ anh ấy đã bước vào làng giải trí vì tôi.

"Anh có bị ngốc không? Anh đã từ bỏ lý tưởng của mình vì em. Ngộ nhỡ cao nhân kia nói xạo anh thì sao?"

"Anh không còn lựa chọn nào khác. Dù chỉ là hy vọng mong manh nhưng anh vẫn muốn thử." Sự quyết tâm trên khuôn mặt anh khiến tôi không nói nên lời.

Anh ấy giống như một con ghiện cờ bạc đang trên bờ tuyệt vọng, tuyệt vọng tìm kiếm khả năng cứu tôi, cho dù điều đó khiến anh ấy không thể quay đầu lại.

May mắn thay, anh đã thắng cược.

Tôi duỗi chân ôm lấy cổ anh, chợt mong được trở về với dương thế. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play