[Zhihu] Mạt Thế Biến Dị Thú Hoá Toàn Thế Giới

Chương 3


4 tuần


Hứa Mộ trong tay tôi giãy giụa điên cuồng, kêu lên những lời lẽ khó nghe.
"Phùng Dao Dao, cô là đồ tiện nhân! Tôi biến thành gà, người đầu tiên nghĩ đến là cô, sợ cô gặp chuyện không may mà vội vội vàng vàng chạy đến tìm cô, cô lại không biết xấu hổ, cùng với người khác làm bậy!"
Chu Yến dựa vào tường nghe, ánh mắt lạnh lẽo.
Nếu không phải kiếp trước tôi đã trải qua một lần, suýt nữa tôi đã tin vào những lời gian dối của anh ta!
Tôi mỉm cười, Hứa Mộ mỗi lần mắng một câu, tôi nhổ một chiếc lông của anh ta, giống như lần thú hóa trước họ làm với tôi.
<.>
Trong không khí lan tỏa mùi m.á.u của con mồi, như là mỹ vị nhân gian, khơi dậy cảm giác đói khát.
Mắt tôi và Châu Yến đồng thời chuyển sang màu đỏ.
Châu Yến nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế thú tính bên trong. Còn tôi cứ nghĩ đến con gà trong tay là người yêu cũ phản bội, cảm giác buồn nôn làm tôi lập tức tỉnh táo lại.
Nuốt anh ta, tôi sợ sẽ oẹ ra mất.
Lời mắng mỏ dần trở thành cầu xin, Hứa Mộ cầu xin tôi: "Dao Dao, anh sai rồi, nhìn vào mối quan hệ một năm của chúng ta, tha cho anh đi... Anh thực sự không muốn c.hết!"
Lông trên người Hứa Mộ bị tôi nhổ gần hết, chỉ để lại vài chỗ quan trọng. Tôi nắm Hứa Mộ trong tay, hỏi:
"Anh biến thành gà, Phương Hoan có biến gà không?"
Hứa Mộ mắt gà nhỏ đảo quanh: "Phương Hoan... cô ấy không phải bạn thân của em sao? Anh... anh không biết."
Biến thành gà còn không thành thật!
Tôi cười, để lộ răng trắng với Chu Yến:
"Tối nay chúng ta ăn gà luộc nhé!"
Hứa Mộ sợ đến nỗi rơi ra một đống phân gà.
Moẹ, kinh thật đấy!
Hứa Mộ run rẩy như gà trụi lông, cuối cùng nói thật:
"Anh ở cùng cô ấy, anh ăn gà rán em đặt, nhưng cô ấy không ăn. Khi thú hóa xảy ra, cô ấy đang ở trong nhà vệ sinh, anh cũng không biết cô ấy biến thành gì."
"Dao Dao, anh xin thề anh nói thật đấy!"
Hứa Mộ kêu lên trong hoảng loạn, sợ tôi không tin mà nuốt anh ta.
"Cút moẹ mài đi!"
Tôi ghét bỏ buông tay, còn đá một cú vào m.ô.n.g gà của anh ta.
"U u u..." Hứa Mộ đập đôi cánh chạy trốn.
Chu Yến mở mắt, môi hiện lên một đường cong mờ nhạt: "Hắn ta phản bội cô, cô còn mềm lòng, thả hắn đi sao?"
Tôi lấy chìa khóa từ túi quần của Chu Yến mở cửa, nói: "Anh ta có mùi máu, bên ngoài có thể có kẻ săn mồi khác ẩn nấp, anh ta cũng không sống được lâu đâu."
"Nhìn anh ta đã thấy buồn nôn, làm sao có thể nuốt nổi, thà tôi ăn khoai tây chiên còn hơn!"
Sau khi trở thành kẻ săn mồi, dù vẫn giữ hình dáng con người, nhưng cảm quan càng nhạy bén.
Như bây giờ, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của Chu Yến dịu lại, rõ ràng tâm trạng anh tốt.
Gà thịt mang đến tận cửa cũng chạy mất, anh còn vui vẻ được à !
Tôi kiểm tra đồ ăn trong căn hộ, hai người miễn cưỡng đủ ăn mười ngày, mười ngày sau hoặc là phải bắt đầu săn động vật, hoặc là phải đến siêu thị tìm kiếm vật tư, tránh khỏi những kẻ săn mồi khác.
Tâm trạng buồn bực, tôi mở túi khoai tây chiên yêu thích nhất. Cắn một miếng, khoai tây chiên rơi khỏi tay.
Không có vị, tôi không cảm nhận được chút hương vị nào!
<.>
10.
Tôi tỉnh lại từ cơn kinh ngạc, lao vào bếp, đổ đủ loại gia vị vào miệng, dù có là ớt đỏ bình thường ăn cay đến tê đầu lưỡi thì giờ đây cũng không cảm nhận được mùi vị gì khác.
Chu Yến phát hiện ra sự khác thường của tôi, giọng nói thêm phần căng thẳng: "Sao vậy?"
Tôi cúi đầu đưa lọ tương ớt trước mặt anh ta: "Thử một miếng thì biết."
Chu Yến dùng ngón tay chấm một ít tương ớt đưa vào miệng, vẻ mặt cũng ngỡ ngàng trong chốc lát, rồi bình tĩnh nói:
"Chúng ta không cảm nhận được mùi vị nữa rồi, có lẽ không thể ăn thức ăn của con người mãi được."
Cuộc biến hóa quái dị toàn cầu ép chúng tôi phải ăn th.ịt lẫn nhau để tiến hóa, không ai thoát khỏi số mệnh.
Những con vật ấy vài giờ trước vẫn là con người, vẫn là... người thân và bạn bè của chúng tôi.
Một cảm giác buồn nôn và đắng ngắt dâng lên trong cổ họng, tôi lao vào nhà vệ sinh nôn mửa, sau khi nôn xong nhìn vào gương thấy mình.
Là khuôn mặt góc cạnh của Chu Yến, đôi môi đỏ như xúc xích vì cay, trông thật buồn cười.
Tôi thè lưỡi trước gương, quả nhiên lưỡi đã thay đổi, dài hơn, mọc ra những chiếc gai nhỏ, nếu không để ý thì không thể phát hiện ra.
Chúng tôi cũng đã thú hóa!
Chu Yến dựa vào cạnh cửa, anh ta có tinh thần mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều, như thể đã dự đoán trước những chuyện tàn khốc này.
Anh ta đưa cho tôi một cốc nước: "Uống vài ngụm, bình tĩnh lại đi nào."
Thành phố bị phá hủy bên ngoài dần chìm vào bóng tối, không còn ánh đèn, không còn tiếng ồn ào, tòa nhà sụp đổ nhìn qua cửa kính như những con quái vật c.h.ế.t chóc lạnh lẽo.
Tôi và Chu Yến ngồi bên bàn ăn, không ai nói lời nào, tôi cúi đầu uống từng chút nước lạnh ngắt.
Màn đêm đen đặc hoàn toàn buông xuống, từ các tòa nhà tối tăm bên ngoài vang vọng lên những tiếng kêu la thảm thiết của động vật hấp hối.
M.áu trộn lẫn với bóng đêm, gió đêm lạnh lẽo thấm vào xương, như một bộ phim kinh dị hoang đường.
<.>
Nhưng tất cả điều đang xảy ra đều là sự thật.
Nếu không săn mồi để tiến hóa, chúng tôi sẽ bị cắn đ.ứt c.ổ, nuốt trọn như kiếp trước.
Không có lựa chọn nào khác...
Luật rừng vốn tàn khốc.
Tòa nhà mất điện, chúng tôi cũng không cần điện nữa.
Sau khi bóng tối buông xuống, tôi phát hiện mình có khả năng nhìn trong đêm, có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng.
Tôi bước vào phòng Chu Yến.
Trong bóng đêm không ánh sáng, anh ta nhạy bén mở mắt, dùng giọng của tôi thấp giọng hỏi: "Đã nghĩ kỹ chưa?"
Tôi không nói gì, chân trần nhanh nhẹn nhảy lên giường, kéo mặt anh ta lại, hôn xuống...
Động tác nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh, tôi nhận ra tốc độ của mình cao hơn Chu Yến nhiều.
Không để anh ta phản ứng, tôi bắt đầu hôn sâu hơn.
Lưỡi đã thay đổi nhạy bén cảm nhận được mùi máu
Tham lam hút lấy hương vị của nhau để hòa quyện.
Tôi phải tiến hóa, trở nên mạnh mẽ hơn.
Tôi muốn đứng trên đống đổ nát tái lập trật tự, không để sinh vật nào trở thành vua khống chế vận mệnh của tôi.
11.
<.>
Kết thúc nụ hôn này, tiếng thông báo "đinh" lại vang lên.
Lần này tôi nhận được mười lăm điểm tiến hóa, tôi không khỏi ngạc nhiên, hơn năm điểm so với lần trước cơ đấy.
Tôi vẫn cộng tất cả điểm tiến hóa vào thuộc tính nhanh nhẹn.
Thiên hạ võ công bất phàm, chỉ có tốc độ là bất bại!
Trời vừa sáng, tôi và Chu Yến đồng thời tỉnh dậy.
Nếu là trước đây tôi có thể ngủ cả buổi sáng, nhưng hiện tại, bản năng thú tính thúc giục chúng tôi đi săn.
Tôi lấy từ tủ ra hai chiếc bánh mì dâu.
Chu Yến mặt lạnh lùng, nhìn một cái nói:
"Cô ăn đi."
Bánh mì nhét vào miệng, tôi ép mình nhai mạnh để cảm nhận vị ngọt của nó.
Đầu lưỡi không cảm nhận được vị ngọt, bánh mì khô khốc trong miệng như ăn miếng bọt biển.
Tôi chạy vào nhà vệ sinh nôn hết ra.
Chu Yến nói không sai, chúng tôi không thể quen với thức ăn của con người nữa.
Khi tôi nôn xong, Chu Yến đặt miếng thịt bò rã đông trong tủ lạnh lên bàn.
Miếng thịt sống từng khiến tôi ghê tởm, giờ lại tỏa ra mùi thơm ngọt khó tả.
"Ăn đi."
Tôi nuốt xuống cổ họng, không biết là ép mình tập quen, hay đang chống lại thú tính bên trong cơ thể.
Chu Yến bước tới bên tôi, kiễng chân vỗ nhẹ vai tôi: "Sớm muộn gì cũng phải quen, đừng để tôi khó khăn luyện ra một thân cơ bắp mà bị đói chec."
"Và sớm thôi, sẽ có kẻ săn mồi cao cấp hơn tìm tới chúng ta..."
Chu Yến dùng khuôn mặt của tôi, làm ra biểu cảm tôi không quen, đôi mắt lấp lánh sắc lạnh, không phân biệt được anh ta là con mồi hay kẻ săn mồi.
Từ sâu trong hành lang ngoài cửa, vang lên tiếng gầm gừ hung bạo của động vật ăn thịt.
<.>
Chúng liên tục ngửi tìm những con vật có thể nuốt chửng. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play