Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế

Chương 23: Tật xấu


3 tuần

trướctiếp

Lê Nhất Ninh không hề biết chú Hứa đã giúp mình nói chuyện, sau khi cô và Phương Văn Lâm tới nhà khách xong, nhà khách quả thật không tệ được xây trong rừng cây có loại cảm giác giống như ẩn cư trong rừng núi vậy.

Chỉ với hoàn cảnh này thôi đã khiến cô cực thích rồi.

Xuống khỏi ngựa, Lê Nhất Ninh và Phương Văn Lâm lấy hành lý xuống đi vào quán trọ dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác.

Phương Văn Lâm nhìn cô: “Chúng ta có cần dọn dẹp trước một chút không?”

“Có lẽ là cần.”

Lê Nhất Ninh nhìn một vòng: “Tôi đi nấu chút nước, đợi lát nữa bọn chị Lâm Du tới có thể uống chút nước nóng.”

“Được.”

Hai người phân công làm việc, rõ ràng ngày càng ăn ý.

Giống như hai người không phải là người lần đầu tới quán trọ vậy, hoàn toàn không có cái gọi là tay chân luống cuống như tổ tiết mục mong muốn.

Tổ tiết mục nhìn bọn họ: “Không có ấm nước nóng.”

Phương Văn Lâm sững người: “Không cung cấp cho sao?”

Tổ tiết mục: “Chúng tôi đưa tiền vốn cho Lâm Du rồi, muốn mua gì mọi người tự đi mua, chúng tôi chỉ cung cấp nhà khách này thôi.”

Lê Nhất Ninh ờ ờ hai tiếng, khom lưng mở hành lý của mình ra: “Không sao, có lẽ tôi có mang theo ấm nước nóng.”

Vừa mở ra, fan trong kênh trực tuyến kinh ngạc hô lên.

Vali hành lý của Lê Nhất Ninh được sắp xếp vô cùng ngay ngắn!! Giống như một giao diện vậy.

Tổ tiết mục đương nhiên không bỏ qua điểm nóng này, trực tiếp hỏi: “Ninh Ninh hành lý của cô là tự cô sắp xếp sao?”

Nghe xong, Lê Nhất Ninh cười một cái: “Đương nhiên là không phải rồi, tôi không có năng lực ở phương diện này.”

Cô thẳng thắn: “Người làm trong nhà thu dọn đấy, thu dọn rất lợi hại phải không.”

Tổ tiết mục: “……”

Lợi hại thì lợi hại, nhưng có phải là cô thu dọn đâu, cô tự hào như vậy làm gì.

Lê Nhất Ninh giống như biết người của tổ đạo diễn nghĩ cái gì vậy, cô cười giải thích: “Chị gái giúp việc cũng có sở trường của chị gái giúp việc, mỗi một ngành nghề đều có ưu thế riêng của nó cho nên tôi phải khen bọn họ.”

Cô hơi chớp mắt, nói với ống kính: “Các chị gái giúp việc ơi, lần sau về nhà đừng oán trách em vứt quần áo lung tung được không! Ninh Ninh sẽ tăng tiền lương cho mọi người mà.”

Lời nói này hơi có phần đáng yêu giống như là bán manh vậy, khiến người ta muốn bôi đen cô cũng không nỡ xuống tay.

Không lâu sau, Lâm Du và Tề Thao bọn họ cũng tới cả rồi.

Sau khi toàn thành viên của nhà khách tập họp đầy đủ, đạo diễn mới nói với bọn họ ngoại trừ bỏ vốn đầu tư ra thì tổ tiết mục không cho bất kỳ tiền ủng hộ và viện trợ nào nữa, có cần gì thì để mọi người tự mình nghĩ cách đi.

Nghe tới đây, Lâm Du bắt đầu có hơi hoảng hốt.

“Nấu cơm cũng cần tự chúng tôi vận động hay sao?”

Đạo diễn gật đầu: “Đương nhiên.”

Im lặng chốc lát, mấy người chỉ đành phải tiếp nhận quy tắc trò chơi này.

Sau khi thu xếp xong đồ đạc, mọi người cũng đã đói cả rồi.

“Lâm Du, có chút đói rồi.” Tề Thao nhìn về phía Lâm Du.

Lâm Du gật đầu, nhìn những người còn lại: “Đói cả chưa? Mọi người muốn ăn cái gì?”

Đồng Nhiễm là người đầu tiên giơ tay, nhỏ giọng nói: “Có chút muốn ăn mì.”

Giang Nguyên cũng gật đầu theo: “Tôi sao cũng được.”

Phương Văn Lâm: “Sao cũng được, xem có gì ăn được thì ăn cái đó đi.”

Lúc đến lượt Lê Nhất Ninh, cô nghĩ ngợi nói: “Thật ra em sao cũng được, em không đói lắm.”

Cuối cùng, Lâm Du quyết định vẫn nên nấu chút mì ăn.

Dù sao cũng muộn rồi, không ăn chút gì đó sợ là chống không nổi.

“Tôi đi nấu mì, đợi chút mở họp.”

Đồng Nhiễm tích cực: “Vậy em tới giúp chị nhé.”

Lê Nhất Ninh thấy vậy, nhíu mày một cái không chủ động đi vào phòng bếp nữa.

Cô về phòng ngủ, mà lúc này trên đạn mạc lại bắt lấy điểm không siêng năng này của cô bắt đầu công kích.

Lê Nhất Ninh không biết gì cả, chỉ lo bận rộn việc của mình.

Cô ngồi ở trước mặt bàn vùi đầu làm việc, không ai biết cô đang làm cái gì.

Một lúc sau, Lâm Du gọi cô ra ăn mì, Lê Nhất Ninh mới lấy theo quyển sổ nhỏ của mình đi ra.

Sau khi ăn mì xong, sáu người tụ lại ở quanh bàn mở họp.

“Tôi lấy tiền vốn ra đây, đây là tiền vốn khởi động của chúng ta, vấn đề lúc này của chúng ta là cần đi mua một số vật dụng cần thiết trước.”

Lâm Du có chút đau đầu: “Nhưng ở đây cách chợ hơi xa, muốn đi mua đồ một lần cần phải mất hai tiếng đi lẫn về, hơn nữa ba ngày sau chúng ta bắt đầu kinh doanh rồi, hình ảnh của nhà khách cũng cần chụp trước, sau đó đăng lên mạng.”

Tóm lại, sáu người năm bè bảy mảnh, còn chưa đoàn kết với nhau.

Thật ra Lê Nhất Ninh rất muốn khoe khoang nói mình tới làm, nhưng nghĩ tới nghĩ lui không phù hợp với quy tắc trò chơi nên vẫn thôi.

Cô nhíu mày nghe Lâm Du sắp xếp, bỗng Đồng Nhiễm gọi cô một tiếng: “Ninh Ninh, cô luôn nhíu mày, là cảm thấy chị Lâm Du sắp xếp không ổn thỏa sao?”

Bỗng chốc mọi người đồng loạt quay đầu nhìn cô, ngay cả đạn mạc cũng nổi lên đợt công kích mới dành cho cô.

Lê Nhất Ninh nghẹn chốc lát, lắc lắc đầu móc quyển sổ nhỏ của mình ra: “Chị Lâm Du, chị nhìn kế hoạch em viết xem sao, đây là còn chưa đến ngày kinh doanh, thật ra chúng ta có thể sắp xếp như vậy.”

Lâm Du cúi đầu nhìn, mắt vụt sáng: “Woa, Ninh Ninh kế hoạch này của em quá chu toàn, em viết từ lúc nào vậy?”

Lê Nhất Ninh ngại ngùng cười cười: “Lúc chị với Đồng Nhiễm đi làm cơm, vừa vặn em cũng không có chuyện gì làm cho nên muốn viết xem có giúp được gì không.”

Nụ cười Lâm Du xán lạn, gật đầu: “Có có có, có giúp đỡ rất lớn ấy chứ, sự giúp đỡ này của em quá lớn rồi, đúng rồi, sao em biết vật giá ở bên này vậy?”

Lê Nhất Ninh ‘ồ’ một tiếng: “Lúc em với anh Lâm tới đây có dân chăn nuôi dẫn đường, thuận miệng hỏi ạ.”

Nghe xong, fan ở kênh trực tuyến cũng có không ít người nhìn cô với cặp mắt khác xưa.

[Thì ra vừa rồi cô ấy đang viết cái này sao.]

[Thật ra Lê Nhất Ninh rất tỉ mỉ, nào có tính cách kiêu ngạo của đại tiểu thư chứ, tôi cảm thấy cô ấy rất dễ ở chung mà.]

[Lê Nhất Ninh đúng là bảo tàng mà! Chuyện này mà cũng có thể nghĩ ra!]

[Còn có còn có, chuyện Lê Nhất Ninh làm hình như không phải không có công dụng, cô ấy là đang nghiêm túc suy nghĩ đấy, khâm phục khâm phục.]

[Thật ra tôi muốn nói, nhìn Đồng Nhiễm giống như làm rất nhiều việc nhưng thật ra không có việc nào có ích cả, đi nhà bếp cũng không giúp đỡ được gì.]

[Thủy quân của Lê Nhất Ninh cút đi được không! Ở đây không cần mấy người!]

[Mọi người đừng có cãi nhau, tôi muốn hỏi Lê Nhất Ninh tại sao lại dựa gần Giang Nguyên như vậy hả?]

*

Mọi người nhìn kỹ lại mới phát hiện Lê Nhất Ninh ngồi ngay bên cạnh Giang Nguyên.

Nhưng trên thực tế cô không hề cố ý đâu, Lê Nhất Ninh là người cuối cùng đi ra, đợi khi cô ra đây thì chỉ còn lại một chỗ trống thôi, cô lại không thể dời ghế đi bèn trực tiếp ngồi xuống luôn.

Giang Nguyên nghe thấy lời khen ngợi của Lâm Du, anh ta nhìn về phía Lê Nhất Ninh: “Có tư liệu này tại sao trước đó cô không lấy ra?”

Lê Nhất Ninh kiềm chế kích động muốn liếc trắng mắt của mình, nhàn nhạt nói: “Tôi đâu có biết có tác dụng hay không.”

Giang Nguyên: “…….”

Anh ta bị oán một câu cũng không dám nói gì nữa.

Phương Văn Lâm ở bên cạnh mỉm cười, nhìn Lê Nhất Ninh nói: “Thật ra Ninh Ninh rất nghiêm túc, lúc bọn tôi trên đường tới đây cô ấy luôn đi theo nghe ngóng tin tức của dân chăn nuôi, còn biết mấy nơi có thể dẫn du khách đi chơi, đều là những nơi không tệ.”

“Vậy sao, Ninh Ninh em giỏi quá.”

Lâm Du vội vàng nói: “cảm ơn cảm ơn em nha.”

Lê Nhất Ninh xua tay cười: “Đều là vì quán trọ này thôi, nào có gì cần cảm ơn với không cảm ơn chứ, lại nói chị Lâm Du vừa mới làm cơm, em còn chưa cảm ơn chị đây này, cực khổ rồi mỳ ăn cực kỳ ngon.”

Lâm Du bị cô chọc cười, nhịn không được nói: “Sao em lại đáng yêu như vậy chứ.”

Lê Nhất Ninh chớp mắt: “Ở trước mặt người đẹp, em đều đáng yêu mà.”

Mấy người bị cô chọc cười vui vẻ không thôi, ngay cả Tề Thao cũng khen ngợi Lê Nhất Ninh.

Một đêm này, cứ như vậy mà trôi qua.

Lê Nhất Ninh và Đồng Nhiễm ở chung một phòng, cô thầm nghi ngờ tổ tiết mục là cố ý làm như vậy.

Sau khi trở về, Đồng Nhiễm giành đi tắm rửa trước, còn Lê Nhất Ninh xoay tới xoay lui ở trong phòng, cô nhìn camera một cái: “Bây giờ vẫn còn mở nữa sao?”

Lúc này vẫn còn khán giả đêm khuya chầu trực.

Sờ cằm suy nghĩ hai giây, Lê Nhất Ninh hỏi: “Có thể tắt một chút không, tôi muốn gọi một cuộc điện thoại.”

Camera lắc lắc: Không được.

Lê Nhất Ninh kiêu ngạo ‘hừ’ một tiếng: “Không đóng thì không đóng, tôi đóng mic, dù sao mấy người cũng không nghe thấy tôi nói gì.”

Tổ tiết mục: “???”

Đây rốt cuộc là nghệ sĩ ai mời tới vậy hả! Tại sao lại phản nghịch như vậy!!

*

Hoắc Thâm không ngờ tới Lê Nhất Ninh sẽ gọi điện thoại cho mình.

Lúc nhìn thấy số gọi tới, anh còn cho rằng bản thân hoa mắt rồi.

“Alo.”

Lê Nhất Ninh nghe thấy giọng nói lạnh lùng vô tình này, cô nằm ở trên giường dẩu môi: “Chuyện đó…… cảm ơn anh nhé.”

“Ừm.”

Lê Nhất Ninh biết, chú Hứa có thể đưa ngựa từ nơi khác tới cho mình, nhất định là được sự đồng ý của Hoắc Thâm rồi.

Tuy rất không cần thiết, nhưng tiếng ‘cảm ơn’ này Lê Nhất Ninh cô phải nói.

Sau khi nói xong, hai người rơi vào im lặng.

Lê Nhất Ninh vừa muốn nói cúp đây, thì bên tai lại truyền tới giọng nói của người đàn ông đó.

“Chú ý một chút, có chuyện gì cần cứ gọi điện cho chú Hứa.” Anh ngập ngừng, “Còn có……”

Lê Nhất Ninh đợi mấy giây, Hoắc Thâm không nói thêm gì nữa.

Cô sững người: “Còn có cái gì?”

Hoắc Thâm dừng lại chốc lát, khàn giọng nói: “Không có gì, cúp đây.”

Sau khi cúp điện thoại, Lê Nhất Ninh rất chi cạn lời.

Người anh em, đề tài là do anh gợi lên, đến cuối cùng không nói cũng là anh, đây là tật xấu gì chứ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp