Đạn mạc sôi nổi ồn ào, sau khi Lê Nhất Ninh đi được hai bước thì không đi nữa.
Phương Văn Lâm không có cảm giác gì với Lê Nhất Ninh, anh ta nhìn cô một cái rồi hỏi: “Đi mệt rồi đúng không, hay là cô ở đây đợi tôi, tôi đi mượn ngựa?”
Lê Nhất Ninh nhỏ giọng mỉm cười: “Đạo diễn vừa nói có thể tìm bất cứ ai để mượn ngựa đúng không?”
Phương Văn Lâm: “…… Đúng vậy, cô muốn gọi điện thoại?”
“Ừm ừm.”
Lê Nhất Ninh không giải thích nhiều, lúc đạn mạc nói cô đang chuẩn bị giả vờ không thì cô đã gọi một cuộc điện thoại cho chú Hứa rồi.
“Chú Hứa chú Hứa.”
Lê Nhất Ninh mở luôn loa ngoài cũng không sợ chú Hứa để lộ cái gì, chú Hứa là người thông minh không để lộ thân phận của mình đâu.
“Tiểu thư sao thế ạ.”
Quả nhiên, chú Hứa đáng tin cậy nhất.
Lê Nhất Ninh nhìn vẻ mặt trợn mắt há mồm của tổ đạo diễn, nói: “Bọn con đang bị kẹt ở trên thảo nguyên rồi, đạo diễn nói bọn con phải đi mượn được ngựa mới có thể đến quán trọ được, chú điều một chút tài nguyên ngựa qua đây cho con được không.”
Mọi người: “????”
Cô cmn nói gì đấy, tài nguyên gì?!!
Chú Hứa ngẩn người, hỏi: “Bây giờ mọi người đang ở đâu?”
Lê Nhất Ninh quay đầu nhìn đạo diễn: “Đạo diễn, chỗ này là ở đâu vậy?”
Đạo diễn: “…….”
Ông nghệch mặt như con gà gỗ nói ra một cái địa chỉ.
Lê Nhất Ninh xoay đầu nói với chú Hứa, còn không quên bổ sung: “Đúng rồi, hành lý của bọn con cũng cần vận chuyển, ngựa nên thuận tiện chút nhé?”
Chú Hứa: “Nhiều người không?”
“Hơi nhiều, người nhiều hành lý cũng nhiều.”
Chú Hứa: “Vậy hay là điều một chiếc trực thăng qua đó cho tiểu thư nhé?”
Lê Nhất Ninh suy tính một chút, nhìn đạo diễn: “Đạo diễn, máy bay trực thăng được không?”
Đạo diễn: “……”
Cô nói gì, có gan thì nói lớn tiếng hơn một chút.
Lê Nhất Ninh rất có mắt nhìn, vội vàng nói: “Không cần không cần, chỉ có khách mời cần xe ngựa, xe ngựa là được rồi, chú nhanh lên nhé, mặt trời ở đây lớn như vậy tổ đạo diễn còn không tìm một nơi mát mẻ cho bọn con nữa, con bị phơi nắng sắp đen rồi.”
Chú Hứa sáng tỏ: “Đã sắp xếp xong rồi, tiểu thư tìm nơi tránh ánh nắng đi, trong va li có rất nhiều kem chống nắng, cô nhớ dùng.”
“Được.”
Cúp điện thoại xong, tất cả mọi người ở trước màn hình đều ngây ngốc mấy giây mới phản ứng lại vừa rồi bản thân đã nghe thấy gì.
Mọi người trợn mắt há mồm, bỗng có người bắt đầu đánh ra loạt dấu chấm hỏi, theo đó mọi người lại bắt đầu ồn ào lên.
[Không phải, tổ tiết mục đang trực tiếp đấy, Lê Nhất Ninh ở đó giả ngầu cái gì chứ.]
[Ha ha ha ha ha ha tôi buồn cười chết mất, để người trong nhà đưa ngựa tới, Lê Nhất Ninh là đang cảm thấy nhà bản thân có nông trường sao, đúng là chuyện buồn cười nhất thế gian.]
[Ha ha ha ha ha tất cả hành động của Lê Nhất Ninh lúc này gom lại đủ làm chuyện cười cả ngày hôm nay cho tôi rồi.]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha mọi người đực ra đó làm gì, mau cười đi chứ.]
[Lê kỹ nữ giả ngầu tốt thật ha, nhìn vẻ mặt của Phương Văn Lâm kìa giống như là dại mặt vậy, nhất định anh ta đang nghĩ bản thân có thể hối hận không, tại sao phải cùng nhóm với Lê Nhất Ninh.]
[Còn có máy bay trực thăng, muốn hỏi Lê Nhất Ninh xem đã mời viện trợ từ đâu tới thế, còn phối hợp như vậy.]
…
Lúc mọi người đang cười nhạo hăng say, thì bỗng có một loạt tiếng vó ngựa vang lên.
Tất cả mọi người đều sững người, người cầm camera của tổ tiết mục xoay ống kính lại, đập vào trong kênh trực tiếp chính là mười mấy con ngựa khí thế bừng bừng đi tới.
Trong lúc sững sờ, ngựa đã dừng lại cách đó không xa rồi.
Một người trong đó tự nhiên vượt qua ống kính, dừng ở trước mặt Lê Nhất Ninh, gọi một tiếng: “Tiểu thư, ngựa đã đưa tới cho cô rồi.”
Tất cả mọi người: “…….”
“???”
“!!!”
Không chỉ có fan của phòng trực tuyến, ngay cả tổ đạo diễn cũng ngây người tại chỗ hoảng hốt nhìn ngựa từ đâu đột nhiên xuất hiện.
Đây là Lê Nhất Ninh…… Mượn được ngựa thật rồi??!! Hơn nữa còn nhiều như vậy?!
Khí thế hùng hổ này giống như là mượn cả chuồng ngựa tới.
Lê Nhất Ninh không để ý vẻ mặt của người khác, cô xoay đầu nhìn đạo diễn: “Đạo diễn, tôi có thể đi tới địa điểm với anh Lâm rồi phải không?”
Đạo diễn: “…… Đương nhiên là được.”
Lê Nhất Ninh nhìn về phía người cưỡi ngựa qua đây, hạ giọng nói hai câu: “Anh đưa bọn tôi qua đó nhé.”
“Được, hành lý của tiểu thư ở đâu?”
“Hai cái đó là của tôi, cái này là của vị nghệ sĩ này.”
“Để tôi sắp xếp, tiểu thư lên ngựa đi.”
“Được.”
Lê Nhất Ninh nhìn Phương Văn Lâm: “Anh Lâm, anh biết cưỡi ngựa không?”
Phương Văn Lâm ngây người, vội vàng nói: “Biết.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh cười cười: “Vậy anh đi với em qua đó trước nhé, mấy con ngựa còn lại để cho bọn chị Lâm Du, còn có mấy dân chăn nuôi đó có thể dạy bọn họ, em không rõ họ có biết cưỡi ngựa hay không.”
“Không sao cả.”
Mấy người còn lại đi khá xa để mượn ngựa, căn bản không chú ý tới bên này còn có điều kinh ngạc đang đợi họ.
Đợi lúc Lâm Du và Tề Thao trở lại, Lê Nhất Ninh và Phương Văn Lâm đã đi rồi.
Hai người sau khi hỏi tình hình xong, ngỡ ngàng cưỡi ngựa đi qua nhà khách trước.
Đồng Nhiễm và Giang Nguyên trở về cuối cùng, vẻ mặt hai người không được tốt lắm, bị phơi nắng váng đầu hoa mắt rồi trở lại, mệt mỏi nói: “Đạo diễn, bọn tôi không mượn được ngựa.”
Lúc này đạo diễn cũng lạnh tanh, hất cằm chỉ cách đó không xa: “Ở đó có, hai người chọn hai con rồi đi đi.”
Giang Nguyên nghiêm túc nhìn một cái, hốt hoảng vô cùng: “Cảm ơn đạo diễn.”
Đồng Nhiễm cũng vội vàng nói: “Cảm ơn đạo diễn.”
Đạo diễn không biết nói sao, chỉ thở dài nói: “Đạo diễn không có bản lĩnh lớn như vậy, ngựa này là Lê Nhất Ninh mượn đấy.”
Hai người: “Cái gì?!”
Lúc này fan trong kênh trực tuyến cũng đang cãi nhau.
Một bộ phận bị Lê Nhất Ninh làm cho ngây ngốc, cảm thấy những hành động này của Lê Nhất Ninh không có vấn đề gì, muốn để những người mắng chửi Lê Nhất Ninh xin lỗi, nhưng bộ phận còn lại cảm thấy…… nếu không phải trước đó Lê Nhất Ninh quá đáng thì bọn họ đến mức như vậy sao.
Tóm lại, chính là không xin lỗi.
Hai bên cãi nhau đến dứt không được.
Đúng lúc này, có người trong đạn mạc bay qua: [Nói thật con người Lê Nhất Ninh quá tốt, không chỉ mượn ngựa cho bản thân còn để lại cho các khách mời khác nữa, mà các khách mời khác ngoại trừ Lâm Du còn đứng trước ống kính nói cảm ơn Ninh Ninh ra, còn những người khác đếch nói lời nào, đúng là không biết xấu hổ.]
Phút chốc, kênh bình luận im lặng lại.
Những anti fan chuyên sỉ vả Lê Nhất Ninh cũng im lặng như gà không dám phát ngôn bình luận nữa.
*
Lúc này, trên tầng lầu của một tập đoàn nào đó.
Hoắc Thâm nhíu chặt mày nghe những lời chú Hứa báo lại, nặng nề đáp một câu: “Con biết rồi.”
Chú Hứa vội vàng hỏi: “Thiếu gia, ngựa đã đưa qua cho phu nhân rồi nhưng tôi đoán tổ tiết mục bên đó đối xử với phu nhân không tốt lắm đâu, cậu không đi tham gia chương trình này sao?”
Hoắc Thâm lạnh mặt: “Không đi.”
Chú Hứa nghẹn chốc lát, nói lời thấm thía: “Tôi là người nhìn thiếu gia lớn lên cũng biết trước kia cậu có rất nhiều ý kiến với phu nhân nhưng phu nhân đã thay đổi rồi, thiếu gia cậu có phải cũng nên thay đổi mới phải, đã trở thành vợ chồng rồi thì tại sao không thể thử xoa dịu quan hệ, chung sống hòa hợp với nhau?”
Thân làm một người từng trải, chú Hứa là đau lòng cho Hoắc Thâm. Cũng biết nguyên nhân chân chính tại sao Hoắc Thâm kết hôn với Lê Nhất Ninh.
Lúc trước, chú Hứa quả thực là nhắm một mắt mở một mắt, dẫu sao bản thân Lê Nhất Ninh cũng có chút không giữ đạo, nhưng nay ông cảm thấy Lê Nhất Ninh đã thay đổi, tuy vẫn còn chút kiêu ngạo như cũ nhưng thật sự rất đáng yêu.
Hơn nữa đối xử với người làm trong nhà cũng không tệ, nói thẳng ra thì thật sự rất phù hợp với Hoắc Thâm.
Cuộc hôn nhân mang tính thương mại này của hai người chỉ cần không xuất hiện vấn đề lớn thì không thể ly hôn, càng huống chi Hoắc Thâm cũng lớn như vậy rồi lại không có thích cô gái nào khác, chú Hứa cảm thấy thái độ của anh đối với Lê Nhất Ninh cũng không còn như trước nữa, vậy thì tại sao không thử tìm hiểu sâu hơn một chút chứ?
Chú Hứa khát vọng Hoắc Thâm có được hạnh phúc, cho nên mới dùng thân phận bề trên để nói chuyện với anh.
Nghe thấy tiếng xưng hô ‘thiếu gia’ này, Hoắc Thâm càng hiểu rõ ý của chú Hứa.
Anh ngừng lại, trước mắt bỗng hiện lên hình ảnh người phụ nữ lời ngay lý thẳng bảo mình giúp đỡ xử lý ký hợp đồng, bảo mình giải quyết các thủ tục hợp đồng cho cô ấy.
Thật ra trước kia Hoắc Thâm không hiểu Lê Nhất Ninh quá nhiều, những gì anh biết đều từ những lời đồn mà có.
Đại tiểu thư kiêu ngạo tùy hứng của Lê gia chính là đối tượng liên hôn phù hợp nhất với Hoắc gia.
Khi ấy Hoắc Thâm anh đối với hôn nhân không hề có bất kỳ trông đợi và khát khao gì cả, tùy tiện nói ra điều kiện xong cứ như vậy có cuộc hôn nhân này rồi.
Anh hốt hoảng trong chốc lát, im lặng không lên tiếng.
Chú Hứa thấy hiệu quả đã đạt được rồi, cũng không nhiều lời nữa: “Tóm lại không miễn cưỡng thiếu gia, nhưng có thể tiếp xúc với phu nhân nhiều một chút, thật ra phu nhân rất đáng yêu đấy.”
Cúp điện thoại xong, Hoắc Thâm lười nhác ngồi dựa trên ghế nghỉ ngơi chốc lát, ma xui quỷ khiến thế nào lại bấm mở chương trình trực tiếp.
Vừa mở ra lập tức nhìn thấy cảnh tượng Lê Nhất Ninh cùng một người đàn ông khác cưỡi ngựa, anh híp mắt nhìn đám cỏ xanh um dưới vó ngựa, lòng chùng vài giây.
Chương trình này, là định lúc nào cũng nhắc nhở ‘đám cỏ xanh um’ ở trên đầu của anh đúng không?
Hoắc Thâm lạnh lùng nhìn mấy cái, lúc xem đến gương mặt tươi cười rạng rỡ của Lê Nhất Ninh, anh không thể không thừa nhận lời của một fan trong đạn mạc nói rằng:
Gương mặt này của Lê Nhất Ninh, dù làm một bình hoa nhìn mười năm cũng không chán.
Anh giãn mày, lúc đang xem thì trợ lý từ bên ngoài đi vào.
“Hoắc tổng.”
Hoắc Thâm đóng điện thoại lại, ngước mắt nhìn anh ta: “Có chuyện gì.”
Lâm Thuận Bân vờ như bản thân không nghe thấy âm thanh vừa rồi, đặt văn kiện ở trên mặt bàn của anh: “Hai phần văn kiện này cần ký tên, còn có…… em trai của anh tới công ty rồi.”
Tay cầm bút của Hoắc Thâm dừng một cái, vạch ra một đường bút dài, anh ‘ừ’ một tiếng lạnh nhạt nói: “Đi sắp xếp, ba giờ mở họp.”
“Vâng ạ.”
Đợi người đi rồi, Hoắc Thâm cũng không còn tâm tình xem trực tiếp nữa.
Vừa rồi có thể là đầu anh nhất thời bị nóng mà thôi, nên động lòng trắc ẩn bởi những lời chú Hứa nói.