Nhật ký tuổi trẻ

Chương 1


4 tuần


Lớp học của tôi là một khái niệm gì đó rất cao siêu, ít nhất đối với tôi là như thế.

Tôi sinh ra và lớn lên tại một xã nhỏ đang trong giai đoạn 'thăng cấp'.

Nhưng cái này là thăng cấp chỉ trong một thời gian nhất định, cứ mỗi lần ông trưởng xóm hò reo bài ca ông lớn ở trên xã sắp về thăm là tôi biết bản thân sắp phải đối mặt với thứ gì.

Trong cái nắng oi ả của mùa hè, tôi đứng dưới tán cây, cắn một miếng mì tôm Kokomi vẫn còn sống, đôi mắt thì lờ đờ nhìn một nhóm người lớn đang tất bật trồng cây xanh.

Hai bên đường vốn dĩ chỉ toàn là cỏ dại nay đã bị cắt hết để trồng thêm cây. Nhiều lúc tôi chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà than:

“Ôi, nhìn những cây cỏ xanh tốt kia, chúng nó có tội tình gì đâu? Chúng nó chỉ muốn tắm mình bằng những giọt sương long lanh vào buổi sớm, chỉ muốn được ở gần với đất mẹ, điều đó là sai ư?”

Nhổ cỏ, rồi lại đốt cỏ, đó là hành vi tàn phá môi trường! Tôi không lên án, tôi chỉ đơn giản là đang gào thét trong cơn đói.

Bố mẹ tôi cũng ở trong nhóm người trồng cây, trước khi tắm mình vào ánh nắng của buổi trưa, họ đã ở cùng nhau và tổ chức một bữa tiệc linh đình.

Đương nhiên, bữa tiệc kia không có tôi rồi!

Và cũng đừng hỏi tại sao ông trưởng xóm lại có thể đày đọa mọi người như thế. Mọi người đều kêu than mệt mỏi ư? Tôi vui lắm, cho chừa!

Tôi nghĩ, niềm vui của tôi sẽ tỉ lệ thuận với sự mệt mỏi của bọn họ. Lúc ấy, trong cái đầu chỉ có một suy nghĩ về cô giáo dạy toán: “Bài toán về tỉ lệ nghịch, tỉ lệ thuận của cô quá chuẩn, giờ em đã có thể hiểu sâu sắc vấn đề.”

Không hiểu vì sao hồi đó tôi lại ngây thơ như thế, tôi sống đúng với châm ngôn 'Nỗi buồn của bạn chính là niềm vui của tôi' nên tôi cứ hả hê, vui vẻ lắm. 

Nhưng không biết rằng, cơn ác mộng vẫn chưa đến đâu, nó còn có tên nữa: Đoàn thanh tra ở Sở về thăm trường!

Tôi chỉ muốn nói rằng, nghiệp không chừa một ai đâu các ông 'giời' ạ, sống trong thế giới loài người đặc biệt ở môi trường học tập không thiếu những ngày tháng lao động đâu ạ.

Thế nên khi còn nhỏ, hãy cứ tận hưởng đi nhé! Đời còn dài và tương lai đen tối của bạn sắp đến rồi.

Tôi là một người sống hiện sinh nên tôi sẽ luôn nhìn về tương lai và ghi nhớ bài học về quá khứ. Tôi tự hứa với bản thân mình sẽ trở thành một cô gái ít nói và cũng sẽ ít cười hơn.

Bạn biết đấy, nó là cười trên nỗi đau của người khác.

Năm thứ nhất bước chân vào cấp 3, cũng là năm lớp 10 vì tôi được xếp ngồi cạnh mấy bạn nữ ngoan hiền nên tôi sống khá trầm lặng.

Ngày qua ngày chỉ đơn giản ngắm cây cối, lắng nghe những tiếng ồn ào của mùa hè và tận hưởng làn gió lạnh lẽo của mùa đông.

Sống khép nép như vậy, rất nhanh tôi đã được gắn cái mác là 'gái ngoan'.

Ôi hạnh phúc và sung sướng biết mấy, cõng trên lưng một danh hiệu mà tôi chưa bao giờ được nhận, được học tập trong một bầu không khí thánh thiện khiến tôi…

Phát bực!

Đáng nhẽ tôi phải tự hào về vỏ bọc mà mình đã tạo ra, nhưng sao tôi lại cảm thấy bồn chồn thế này?

Tôi giống như một người hoàn toàn khác, tôi sống theo sự mong muốn của bố mẹ, sự kì vọng vào một thành tích học tập tốt.

Cuộc sống và thói quen cứ lặp đi lặp lại như ai đó đã lập trình sẵn, và tôi chỉ cần bước đi trên cái vạch đã được kẻ sẵn.

Và lúc đó, tôi đã oà nhận ra, bản thân mình phải sống cho mình, không thể tiếp diễn như thế được!

Thật ra, điều đã khiến cho tôi thức tỉnh, đó là thành tích học tập…

Dù đã học như một con trâu con chó, học miệt mài, nghe giảng không chớp mắt nhưng kết quả học tập chẳng ra sao.

Lúc đó trong tâm trí non nớt của tôi đã vang lên một câu hỏi: 

“Xả không mày ơi.”

Câu hỏi đó như một cái gai đâm sâu trong não tôi, khi mà chưa có câu trả lời thì nó vẫn nằm đó, dần dần sinh sôi và báo hiệu một ngày nào đó bùng nổ.

Ừ thì, nó nổ thật các bác ạ!

Từ một con mắm ngoan hiền trong lớp, nháy mắt tôi đã trở thành bà tám buôn chuyện như trong xóm.

Dựa vào dáng người nhỏ bé và sự tồn tại như có mà cũng như không, tôi luôn dỏng tai nghe chuyện mà chẳng ai phàn nàn gì.

Dĩ nhiên, số chuyện mà tôi nghe ngóng được cũng chỉ là dạng cỏn con, do chưa thể thích ứng được nên tôi vẫn là một con người tối cổ, nắm bắt thông tin chậm nhất lớp.

Điển hình nhất chính là mấy cái vụ yêu đương trong lớp.

Tôi ý à, là một con người hướng nội nhưng nội tâm lại hướng ngoại cho nên có rất nhiều chuyện tôi chỉ gào thét trong lòng mà không nói ra.

Mà, kể cả nói ra cũng chẳng có ai hưởng ứng, nên tôi hay có thói quen cười gượng và gật gù suy nghĩ những chuyện không đâu.

Đấy, nói ra cũng khổ cho người thích buôn chuyện nhưng lại hướng nội như tôi, thằng này thích đứa kia hai đứa tặng hoa rồi tỏ tình công khai vào 20 tháng 10 thì tôi biết.

Hướng nội như tôi sẽ không nói đứa chúng nó một người tên Minh một người tên Linh đâu nhé!

Tôi cũng nghĩ mọi người ai cũng đều lớn để gọi là tình yêu bọ xít, nên tôi gọi nó là tình yêu của các bạn gà bông.

Theo kinh nghiệm đọc truyện tranh thiếu nữ hay 7749 truyện chữ drama cấm kỵ, trong đầu tôi bắt đầu tưởng tượng ra một viễn cảnh thật tuyệt vời!

Mỗi khi nhìn thấy chúng nó đi cạnh nhau là hai mắt tôi sáng rực, tim đập nhanh hơn, thấy chúng nó vui thì tôi cũng cười.

Vâng, là cười khinh bỉ ạ.

Chẳng là, cái Linh từng là bạn thân của tôi. Nhấn mạnh là đã từng nhé! Bạn thân mấy cũng chỉ là quá khứ, bây giờ hai đứa chúng tôi cũng thân đấy, nhưng là thân ai nấy lo, mạng ai người ấy tự gánh.

Tôi còn nhớ rõ mồn một, cái ngày hai đứa giận nhau, tôi còn không làm điều gì khiến nó giận, nó tự nhiên nổi giận vô cớ rồi dỗi tôi.

Người ta thường nói không có lửa làm sao có khói đúng không nào? Tại sao nó là người tạo lửa mà bắt tôi gánh?

Tôi đã từng nhịn nó không chỉ một lần, mà tại sao nó không quý trọng? Phải chăng sự tồn tại của tôi chỉ để cho nó trút mọi sự bực tức?

Linh ơi là Linh, rõ ràng mày biết nếu không có mày tao sẽ chẳng chơi được với ai, tao sẽ trở thành một vũng nước trong lớp học rộng lớn.

Một vũng nước có thể bốc hơi và biến mất lúc nào cũng được.

Mà thôi kệ, đến bây giờ tôi đã quên việc không có Linh làm bạn, tôi có đầu óc và trí tưởng tượng phong phú để bản thân đỡ buồn chán trong môi trường học đường rồi nhé.

Úi, Linh chỉ là nhân vật phụ thôi, có lẽ tôi đã nói quá nhiều. Giờ hãy quay trở lại với tình yêu gà bông của Minh và Linh nhé.

Như đã nói ở trên, lúc nào tôi nhìn chúng nó cũng cười, đương nhiên nụ cười đó chẳng tốt lành gì.

Đừng quên, Linh đã từng là bạn cũ, vì sao tôi phải ở một mình mà xung quanh nó có biết bao nhiêu là bạn?

Các bác thấy tôi ích kỷ không nè? Tôi ích kỷ thế đấy, làm gì được nhau! Cuộc đời mà, trước khi nghĩ đến người khác khốn khổ hãy nghĩ đến bản thân trước.

Mà cuộc sống của Linh vui vẻ lắm, nên hãy nhìn đến tôi này. Tôi không cần sự thương hại, cũng chẳng cần thêm một chữ 'thân' nào, nên cứ thoải mái mà nhìn nhau như những kẻ xa lạ nhé!

Tôi thú nhận, tôi quá hiểu Linh để biết rằng Minh không phải gu của nó. Tôi cũng chẳng có quyền phán xét về hai đứa nó nên tôi chỉ chờ đợi ngày mà Linh dở cái thói giận dỗi vô cớ kia.

Thì chúng nó giận nhau thật đấy ạ, tôi chỉ nhếch mép, người ngoài cuộc thì luôn tỉnh táo mà!

Linh thích cái anh trai giỏi giang, Linh luôn hâm mộ điều đó, ừ là BTS đó. Linh đã từng kéo tôi vào vụ cày view cho các anh và từng luyên thuyên một câu hỏi tại sao trên đời lại có người vừa đẹp trai vừa tài giỏi đến vậy.

Nó ước bạn trai của nó cũng được như thế hay chỉ đơn giản là nhiều tiền để tặng nó những thứ hay ho.

Khi Linh nhận lời tỏ tình của Minh, tôi đã ồ lên trong lòng, có lẽ Linh thay đổi thật rồi!

Tôi hy vọng hai bạn trẻ kia sẽ ổn, ổn theo một cách nào đó.

Tôi ghi lại mối tình gà bông đó ở trong lòng và chờ đợi những drama tiếp theo, cuộc đời mà, phải có biến cố thì mới có cơ hội trưởng thành.

Nhưng mà biến cố này có hơi lớn đối với đôi bạn trẻ!

Một tuần có 6 ngày đi học thì giận nhau đến 5 ngày, có phải là biến cố khủng khiếp không ạ?

Cứ chạm đến vạch chia tay thì lại làm lành, sau khi đã chia tay rồi lại về với nhau làm cho bản tính hóng chuyện của tôi nổi lên nhưng lại sớm tàn vì khó nắm bắt được tình hình.

Nhìn vào hiện thực, tôi chỉ chép miệng vài cái vì nó chẳng liên quan đến tôi, tôi chỉ thích thú khi người ta đau khổ mà thôi.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play