Lâm Nguyệt mang cơm trưa vào phòng liền thấy Nhạc Chi đang ngồi đờ đẫn với vẻ mặt đầy suy tư.

“Chủ tử sao vậy ạ?” Lâm Nguyệt đặt cơm trưa xuống, hỏi: “Người có phải không khỏe không?”

Nhạc Chi lắc đầu, “Không sao đâu, việc ta giao hôm qua, ngươi đã làm xong chưa?”

Nghe vậy, Lâm Nguyệt gật đầu, nhưng vẻ mặt có chút không tự nhiên.

Nàng quay lưng lại, cẩn thận nhìn ra ngoài vài lần, xác nhận không có ai rồi mới từ tay áo lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, hạ giọng nói khẽ, “Đại phu của Vĩnh Xuân Đường nói thuốc này là hiệu quả nhất…”

“Nhưng thưa chủ tử…” Khuôn mặt Lâm Nguyệt đỏ ửng lên, bàn tay nhỏ như không biết đặt ở đâu, gãi gãi đầu, “Nếu… nếu như điện hạ thật sự có vấn đề… có nên mời thái y xem xét kỹ lưỡng hơn không ạ?”

“Không được, điện hạ rất coi trọng thể diện.”

Lâm Nguyệt nháy mắt suy tư, trong lòng thở dài. Trong phủ Thái Tử quy củ rất nhiều, nhưng trước đây các nàng là những thị nữ cũng thường hay bàn tán với nhau.

Nam tử trong hoàng thất Đại Tề, ai mà không có vài thiếp thất hoặc người hầu bên cạnh, mà sao Thái tử gia lại luôn cô độc một mình?

Hóa ra… là như vậy.

Không ngờ Thái tử gia cũng không dễ dàng gì, vốn đã có tật ở chân, không ngờ cơ thể còn có bệnh ngầm.

Nhưng may mắn thay, bây giờ đã có Thái tử phi. Thái tử phi xinh đẹp như tiên nữ, tâm địa lại tốt, càng thêm quan tâm đến thể diện của Thái tử gia, lén lút nhờ nàng mua thuốc.

Lâm Nguyệt nghĩ, rồi sẽ tốt lên thôi.

*

Thư phòng.

Hoắc Độ đẩy chiếc xe lăn đến bên cửa sổ, mặt không biểu cảm, để cho gió lạnh bên ngoài thổi vào mặt mình.

An Huyền cau mày đứng trước án thư, đã lâu kể từ khi hắn báo cáo xong, nhưng điện hạ vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, không biết đang nghĩ gì.

Hắn cũng không thể hiểu được: Thái tử phi rốt cuộc muốn làm gì?

Rõ ràng trước đây Thái tử phi đã ngả về phía điện hạ, bây giờ tại sao lại liên thủ với Tam hoàng tử để ám sát điện hạ? Nhưng Thái tử phi trông không giống người dao động bất định như vậy.

Nhưng nếu thật sự là như thế, với tính cách của điện hạ, chắc chắn sẽ không để nàng sống sót qua ngày mai…

Vậy còn Cảnh Tâm thì sao?

Những ngày gần đây, hắn thấy nụ cười trên mặt Cảnh Tâm ngày càng nhiều, so với khi còn ở Đông Cung thì tốt hơn rất nhiều. Nhưng nếu Thái tử phi không còn, liệu Cảnh Tâm có phải quay lại Đông Cung không?

Nghĩ đến đây, An Huyền vội vàng buột miệng, “Điện hạ, có lẽ nào chuyện này có ẩn tình?”

Nói ra, hắn liền cảm thấy không ổn, vội vàng bổ sung, “Thuộc hạ thất lễ rồi.”

Chiếc xe lăn bạch ngọc quay lại, Hoắc Độ cười khẽ, ánh mắt rơi trên người An Huyền—

Năm đó tại đấu trường nô lệ, An Huyền máu me đầy mình nổi bật giữa đám nô lệ tội đồ, được ban ân xá.

Hoắc Độ tìm ra hắn, cho hắn theo bên mình. An Huyền không lập tức đồng ý, Hoắc Độ nhìn ra sự do dự của hắn, cười hỏi: “Muốn cái gì? Ta sẽ cho ngươi một điều ước.”

An Huyền suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Có một cô nương, hiện giờ không nơi nương tựa…”

Chỉ trong chốc lát, Hoắc Độ đã hiểu.

An Huyền có điểm yếu.

Lòng người khó đoán, kẻ có điểm yếu, mới dễ sử dụng hơn.

Những năm qua, Hoắc Độ theo đúng ý nguyện của hắn, sắp xếp điểm yếu của hắn trong Đông Cung. Còn cô nương đó là ai, có quan hệ gì với An Huyền, chàng không đi điều tra.

Không quan trọng.

Cho đến những ngày gần đây, người hầu ở Đông Cung gây rối kéo theo cả cô nương đó, Hoắc Độ mới biết tên là Cảnh Tâm.

Rõ ràng, Nhạc Chi cũng nhận ra điều này mới cố ý điều người đến bên mình để hầu hạ. Xem ra Thái tử phi của chàng còn biết lợi dụng lòng người hơn cảchàng! Chỉ vài ngày, ngay cả An Huyền lạnh lùng ít nói cũng vô thức mà bênh vực cho nàng.

Hừ.

“Xuống đi.”

An Huyền nhíu mày, hỏi: “Vậy đám thích khách tối nay có cần thuộc hạ xử lý trước không ạ?”

“Không cần, để bọn chúng đến.” Hoắc Độ cong môi, nhưng trong đôi mắt không có chút ý cười nào.

*

Suốt cả ngày, hai người đều mang theo tâm sự riêng.

Cho đến giờ dùng bữa tối, Nhạc Chi mệt mỏi ngồi trước bàn ăn, nghĩ nếu Hoắc Độ không đến dùng bữa, nàng phải dùng cách nào để dụ chàng đến hậu viện đây?

Đang suy nghĩ, ngoài sảnh truyền đến tiếng thỉnh an của nô tài. Nhạc Chi rạng rỡ, mỉm cười đứng dậy đón tiếp, nàng thành thạo đẩy xe lăn đến trước bàn, rồi ngồi xuống bên cạnh Hoắc Độ.

Trong phòng im lặng, hai người đều không nói lời nào, chỉ có hơi nóng bốc lên từ các món ăn trên bàn. Nhạc Chi cầm muỗng, múc một bát canh gà thơm lừng cho Hoắc Độ và cho mình.

Nhạc Chi nâng bát canh, thổi nhẹ rồi từng ngụm nhỏ thưởng thức. Vị ngọt của kỷ tử và nấm hương hòa quyện trong canh, trượt qua cổ họng, ấm áp và thơm ngon.

“Điện hạ hôm đó thổi sáo là khúc ‘Đường Tuyết Khúc’ phải không?”

Hoắc Độ không buồn ngước mắt lên, chỉ khẽ đáp “Ừ.”

“Vậy điện hạ có thể dạy ta được không?” Nhạc Chi đặt bát canh trắng sứ xuống, hỏi, “Khúc nhạc này là khúc mà tỷ tỷ ta yêu thích nhất.”

“Được thôi.” Hoắc Độ đặt đũa bạc xuống, ngước mắt nhìn nàng, “Khi nào học?”

Nhạc Chi mím môi, đôi mắt đen láy đảo một vòng, như thể đang suy nghĩ, “Hay là tối nay thế nào? Đến hậu viện được không?”

Trên khuôn mặt trắng ngần không hề có gợn sóng, như thể nàng thật sự chỉ muốn học thổi sáo. Hoắc Độ khẽ nhếch môi, mắt hơi cụp xuống, che đi sự chán chường trong đáy mắt.

“Được thôi.”

*

Sau bữa tối, Nhạc Chi đích thân pha một ấm trà bạc hà, tiện thể đổ hết thuốc mà Lâm Nguyệt mang đến vào trong ấm trà.

Ly Diêu với vẻ mặt nghiêm trọng bước vào phòng, suốt cả ngày nay nàng đều lo lắng không yên, mí mắt cứ giật liên tục. Nàng không biết kế hoạch của chủ tử là gì, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an. Nàng nghĩ rằng chắc chắn đây là một kế hoạch nguy hiểm…

“Đã sắp xếp xong chưa?”

“Xong rồi ạ, xin chủ tử yên tâm.” Ly Diêu nghiêm giọng nói, “Nô tì và Cảnh Tâm đã đưa tất cả tỳ nữ trong phủ đến khu nhà phía tây rồi.”

Nhạc Chi mỉm cười gật đầu hài lòng. May mà Hoắc Độ đã từng nói việc điều động nô tài trong phủ có thể để nàng tự quyết. Như vậy, nàng đã có thể sắp xếp từ trước.

Còn về Ly Diêu, hôm nay nàng ấy không có gì khác thường…

Vậy thì, chủ tớ một thời, Nhạc Chi nghĩ, nếu đêm nay nàng gặp chuyện không may, nàng cũng có cách bảo toàn tính mạng cho Ly Diêu.

“Được rồi, không còn sớm nữa, lui xuống nghỉ ngơi đi.”

“Nhưng giờ Hợi…” Ly Diêu cắn môi, lo lắng nói.

Nhạc Chi đứng dậy vỗ nhẹ vai nàng, ra hiệu nàng yên tâm.

Sau khi Ly Diêu rời đi, Nhạc Chi tính toán thời gian, đã gần đến giờ Hợi, nàng cầm ấm trà, hít sâu một hơi, rồi kiên định bước ra ngoài…

Bên ngoài tĩnh lặng, ngoài những thị vệ gác đêm ra thì không có ai khác.

Nhạc Chi đi đến hậu viện, như mọi khi, Hoắc Độ đã đến trước. Nàng từ từ bước tới, đặt ấm trà lên bàn đá. Giống như đêm đó, nàng cởi áo choàng bông trên người, đắp lên đầu gối của Hoắc Độ.

Sau đó, nàng cầm lấy một tách trà, rót trà bạc hà nóng hổi vào tách.

Nhạc Chi nhẹ nhàng cười, đưa tách trà đến trước mặt Hoắc Độ.

Hoắc Độ liếc nhìn, nước trà trong veo kèm theo mùi hương bạc hà thoang thoảng, giống như mọi ngày. Chàng cười nhạt: “Lại hạ độc nữa à?”

“Không có độc.” Nhạc Chi mỉm cười, chớp mắt: “Nhưng có thêm thứ khác. Điện hạ nếm thử đi?”

Hoắc Độ không nói gì, chỉ mỉm cười rồi uống cạn nước trà.

Nhạc Chi thở phào nhẹ nhõm. Những ngày qua tiếp xúc, nàng nhận ra Hoắc Độ kiêu ngạo và tự phụ đến mức nào. Nàng cố tình tiết lộ sự thật một cách nửa thật nửa giả, chỉ để đánh cược rằng chàng sẽ coi thường mà uống.

“Thái tử phi tối nay không phải muốn học thổi sáo à?”

Gió lạnh thổi qua, Nhạc Chi chỉ mặc một chiếc áo lụa màu tuyết sau khi cởi áo choàng, nàng rụt người lại, xoa xoa tay, rồi ung dung ngồi xuống ghế đá. Sau đó nàng khẽ ừ một tiếng: “Thật ra ta muốn học, nhưng e là tối nay không kịp.”

“Ồ?”

Nhạc Chi cười nhạt, thành thật nói: “Điện hạ chẳng phải đã sớm biết rồi sao?”

Nghe vậy, Hoắc Độ ngước mắt lên, chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Nhạc Chi. Điều khiến chàng ngạc nhiên là chàng không thể đọc được biểu cảm trên gương mặt nàng.

Nàng thực sự muốn làm gì?

Bàn tay ấm áp, chàng nhìn thấy Nhạc Chi nắm lấy tay mình.

Nhạc Chi nhìn lên mái nhà phía sau Hoắc Độ, có vài cái bóng đen đang từ từ thò đầu ra…

Hoắc Độ không quay đầu lại, sắc mặt bình tĩnh: “Thái tử phi nghĩ rằng chỉ cần nắm chặt tay ta thì đám phế vật trên mái nhà có thể lấy mạng ta sao?”

Nhạc Chi cười, lắc đầu.

Ám vệ trên mái nhà dùng nỏ mạnh nhắm vào Hoắc Độ, rồi quả quyết bắn…

Mũi tên bạc xuyên qua gió, dù từ phía sau, Hoắc Độ vẫn cảm nhận được luồng gió của mũi tên. Trong mắt chàng thoáng qua một tia tàn nhẫn, tập trung nội lực vào lòng bàn tay trái.

Nhạc Chi nhìn thấy mũi tên bạc bay tới, cuối cùng tính toán thời gian chính xác, đứng dậy lao về phía sau Hoắc Độ. Mũi tên bạc xuyên qua vai nàng, máu bắn ra…

Đêm quá tối, ám vệ trên mái nhà nhìn thấy cảnh này chỉ cảm thấy Hoắc Độ kéo Nhạc Chi ra phía sau để nàng chắn cho hắn mũi tên này. Bọn chúng nhìn nhau, rồi vội vàng rút lui.

Chúng đều biết Thái tử phi là người mà tam hoàng tử vô cùng quý trọng, giờ không biết phải kết thúc chuyện này thế nào—

Trên mũi tên bạc có tẩm độc mà!

Áo lụa màu tuyết đã nhuốm máu, Nhạc Chi cảm nhận được cơn đau dữ dội từ bờ vai phải truyền tới.

Đôi mắt đào hoa của Hoắc Độ lần đầu tiên thoáng qua sự kinh ngạc và khó hiểu, chàng kéo nàng lại gần: “Ngươi có biết mình đang làm gì không?”

“Tất nhiên.” Nhạc Chi mặt mày tái nhợt, đôi môi anh đào bắt đầu tím tái, nàng ổn định hơi thở, “Giờ chỉ xem điện hạ có muốn cứu ta hay không thôi.”

Hoắc Độ nhìn sắc mặt nàng là biết độc trên mũi tên bạc rất nặng, chàng cũng chẳng buồn tính toán với người điên này lúc này.

“Theo ta!” Chàng cau mày, “Ta là kẻ tàn tật, không bế nổi ngươi.”

Nhạc Chi cười gượng, bước chân yếu ớt đi theo chàng.

Mở cửa phòng thuốc, Nhạc Chi bước vào, không thể chống đỡ nổi nữa, dựa vào chiếc giường mềm để nghỉ ngơi.

Hoắc Độ chống gậy lấy thuốc, nhưng vừa cầm lọ thuốc đầu tiên xuống, trong người đã truyền đến cảm giác nóng bức. Chàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người trên giường—

Thật sự dám hạ độc chàng ư?

Không đúng, không phải thuốc độc.

Cảm nhận được phản ứng của cơ thể, thuốc này chắc là…

Lúc này, Nhạc Chi cũng nhìn về phía chàng, bốn mắt chạm nhau, nàng không hề sợ hãi, giọng điệu vô tội: “Ta đã sớm nói với điện hạ rồi mà, trong trà có thêm thứ gì đó.”

Không phải thuốc độc, mà là xuân dược…

Nói xong, nàng nắm chặt mũi tên bạc trên vai, mạnh mẽ rút ra, máu đen từ vết thương bắt đầu tuôn trào…

Hoắc Độ chỉ cảm thấy đầu đau nhói, chàng ném lọ thuốc trong tay đi, cố gắng kiềm chế sự nóng nảy trong cơ thể, bước đến trước mặt Nhạc Chi, dùng ngón tay lạnh lẽo bóp chặt cằm nàng, rồi nâng lên—

“Ngươi muốn chết đúng không?”

Đầu ngón tay di chuyển xuống bóp lấy cổ nàng, chỉ cần vặn nhẹ…

“Hà tất phải làm nhiều như vậy.” Giọng chàng khàn khàn đến kì lạ, “Ta có thể giúp ngươi toại nguyện.”

“Điện hạ đương nhiên có thể.” Trên mặt Nhạc Chi không có biểu hiện sợ hãi, ngược lại nàng cười nhẹ nhàng nói: “Đêm tân hôn, nếu ta không trở lại ngủ cùng điện hạ thì có lẽ ta đã chết rồi phải không?”

Dù nàng chưa từng học võ, nhưng hoàng huynh từng dạy nàng cách nhận biết chưởng lực. Đêm tân hôn, khi Hoắc Độ tụ nội lực sau lưng nàng, nàng đã cảm nhận được…

Mắt Hoắc Độ tối sầm lại, tay bóp cổ nàng giảm bớt lực.

Nhân cơ hội này, Nhạc Chi kéo tay chàng, lôi chàng xuống giường mềm, “Xuân dược trên người điện hạ cần ta giải đúng không.”

Hoắc Độ bật cười vì tức giận: “Đừng tự coi mình là quan trọng, trong phủ này không thiếu nữ tử.”

“Vâng.” Nhạc Chi gật đầu, “Nhưng giờ này tất cả bọn họ đều ở tây viện, điện hạ không kịp đâu.”

Hoắc Độ không trả lời, chỉ ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt nàng.

So với đêm tân hôn, nàng dường như gầy đi rất nhiều. Trên gương mặt trắng bệch không chút máu, đôi mắt hồ ly tinh anh giờ đây cũng ảm đạm.

“Làm nhiều đến mức ngay cả mạng cũng không cần, ngươi muốn gì?”

“Điện hạ không thích người khác cầu xin người đúng không.” Nhạc Chi đã kiệt sức, nàng run rẩy nói: “Dù tối nay ta đã tính toán với người, nhưng ta thấy trong truyện nói, nam tử luôn ghi nhớ nữ tử đầu tiên của mình phải không? Hy vọng điện hạ nể tình đêm nay, cứu mạng tỷ tỷ ta, trả lại tự do cho tỷ ấy.”

“Hừ.” Gương mặt luôn tái nhợt của Hoắc Độ bắt đầu đỏ ửng, thân thể cũng nóng bức khó chịu, “Vậy còn Hoắc Hủ? Không giết sao?”

Nhạc Chi mỉm cười, tự tin nói: “Điện hạ sẽ giết hắn.”

Sau khi ám vệ của Hoắc Hủ báo lại chuyện đêm nay, chỉ cần Nhạc Chi chết đi, Hoắc Hủ chắc chắn sẽ đổ hết trách nhiệm lên Hoắc Độ. Hoắc Hủ, kẻ giả nhân giả nghĩa, tự cho mình là kẻ si tình, chắc chắn sẽ vin vào cớ báo thù cho nàng mà truy cùng diệt tận Hoắc Độ.

Như vậy, Hoắc Độ làm sao có thể tha cho hắn?

Kế hoạch đêm nay của nàng chính là dùng tính mạng mình để đạt được một mũi tên trúng ba đích.

“Đúng rồi, còn về Ly Diêu. Ta đã thử qua rồi, nàng là người có thể tin cậy. Sau khi ta chết, xin điện hạ giao bức thư dưới gối trong phòng ngủ cho nàng, nàng chắc chắn sẽ trung thành với điện hạ. Hy vọng điện hạ đối xử tốt với Ly Diêu, nàng cũng là một người khổ mệnh.” Trán Nhạc Chi lấm tấm mồ hôi, vết thương trên vai đã đau đến tê dại. “Còn về Cảnh Tâm…”

“Im miệng!”

Hoắc Độ không muốn nghe thêm bất cứ lời nào từ nàng, câu nào cũng khiến chàng khó chịu. Chàng đưa tay đẩy Nhạc Chi nằm úp mặt xuống giường, xé toạc phần áo bị mũi tên làm rách trên vai nàng –

Máu thịt trên vai nàng lẫn lộn.

Chàng hít một hơi sâu.

“Sao vậy?” Người nằm úp mặt rõ ràng không có ý định im lặng, giọng điệu hờ hững: “Điện hạ thích tư thế này sao?”

Hoắc Độ cố gắng dùng nội lực áp chế tác dụng của thuốc, nhưng có vẻ như nàng cố tình đối nghịch với chàng, nhất định phải trêu đùa chàng.

Chàng nghiến răng ken két: “Đồ điên!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play