Bên này, đoàn người Triệu Phán Nhi đã về tới tiểu viện ngõ Hoa Quế. Tống Dẫn Chương mới vừa bước vào viện liền thấy Cố Thiên Phàm, tức khắc kinh hỉ: “Cố phó sứ! Sao ngài lại ở đây?”
“Ta tìm cô ấy có việc, người bắt cô ấy đi hôm nay, có liên quan đến Hoàng Thành Ti.” Khi Cố Thiên Phàm trả lời hai mắt chỉ nhìn chằm chằm Triệu Phán Nhi, giọng hắn lạnh lùng, đã không có vẻ bình dị gần gũi thường thể hiện trước mặt bằng hữu của Triệu Phán Nhi như dĩ vãng, giờ khắc này, hắn càng phù hợp với thân phận "Diêm La sống" khiến người khác vừa nghe tiếng đã sợ vỡ mật.
Tống Dẫn Chương có chút khiếp sợ, chính vào lúc không biết nên mở miệng như thế nào, Tôn Tam Nương thấy bầu không khí không đúng, vội lôi kéo Dẫn Chương vào phòng.
Nhất thời, trong viện chỉ còn lại có hai người Triệu Phán Nhi cùng Cố Thiên Phàm. Nước trên người Triệu Phán Nhi đã khô, thật ra cũng không cảm thấy lạnh lắm, nhưng vừa tưởng tượng đến cảnh Cố Thiên Phàm cố ý làm bộ như không quen biết nàng, ngược lại trái tim nàng trở nên lạnh lẽo.
Triệu Phán Nhi mở miệng, ngữ khí đạm mạc: “Ngài muốn hỏi ta làm sao biết sổ sách bị người khác đánh tráo không? Bởi vì ta sớm đã đánh dấu trong đó. Sau đó sở dĩ làm ướt quyển sổ ấy rồi lại mang ra hậu viện phơi nắng, là bởi vì ta phỏng đoán kẻ gian nhất định sẽ lo lắng trang giấy kia sau khi thấm ướt sẽ nhòe chữ mà đi kiểm tra thực hư; vốn dĩ ta cũng không biết những văn tự đó, nhưng sau khi ta mở chúng ra hỏi Viên Đồn Điền, phát hiện bên trong có hai chữ ‘ngựa chiến’, liền càng cảm thấy chuyện này bất thường, cho nên còn tẩm thêm đinh hương lên sổ sách. Người thường rất khó ngửi thấy mùi hương này, nhưng chó lại ngửi được, trước kia trong câu lâu thường dùng nó truy tìm những khách nhân cố ý trốn nợ.”
Cố Thiên Phàm lạnh mặt, giấu đi quan tâm trong ánh mắt: “Sau đó thì sao?”
Triệu Phán Nhi cũng cố ý dùng ngữ khí việc công xử theo phép công trả lời: “Sau đó ta đi kiểm tra sổ sách đã phơi khô, quả nhiên phát hiện lại bị kẻ gian động vào, vì thế ta liền nhờ Hà Tứ dắt theo chó, ngửi mùi đinh hương rồi đuổi theo điều tra suốt dọc đường. Cuối cùng thế nhưng tra được đến quý phủ Tiêu tể tướng. Ta bèn lập tức đoán được bọn họ hơn phân nửa là hướng về phía ngài mà tới, cho nên liền nhanh chóng báo với Trần Liêm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT