Màn đêm buông xuống, hai bên bờ sông Biện, tiếng đàn hát ồn ào náo nhiệt. Những con thuyền trên mặt nước nối đuôi như dệt, phản chiếu sóng nước lăn tăn sắc màu rực rỡ, tiếng rao hàng của thương nhân và tiếng mãi võ nghệ kỹ nối tiếp nhau không đứt đoạn. Trên những con đường ngõ phố cạnh bờ sông, đám đông ồn ào náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, tạo nên cảnh tượng phồn hoa tụ hội.

Tiếng khóc của trẻ con bất ngờ trở thành âm thanh lệch nhịp trong bản đàn sáo diễn tấu lên phồn hoa của phố hội, người mẹ trẻ tìm mọi cách khuyên dỗ không có kết quả, vừa vội vàng vừa lớn tiếng quát nạt: “Còn khóc nữa, ta sẽ để Diêm La sống của Hoàng Thành Ti đến bắt ngươi đi!”

Tiếng khóc đột ngột im bặt, những thương nhân và nghệ nhân mãi võ trên phố cũng tựa hồ bất động tại chỗ, trong lúc nhất thời, cảnh tượng nhộn nhịp phù hoa khi nãy đã không còn một âm thanh nào, lặng im đến mức nghe cả tiếng kêu của loài chim chuyên đi săn đêm.

Tiếng kêu vang vọng xuyên qua phố thị Đông Kinh phồn hoa tựa gấm, bay qua ngựa xe lầu cao gác kín, cuối cùng dừng lại ở một toà nhà có kiến trúc sâu thăm thẳm. Ngoài cửa, cây đuốc soi rọi chiếu sáng một khoảng sân vắng lặng, ánh lửa hắt lên đầu hai con sư tử đá thứ ánh sáng nhuốm màu chết chóc khiến người ta khiếp sợ, trên bức hoành phi giữa đại sảnh có khắc ba chữ uy nghiêm “Hoàng Thành Ti”.

Hình phòng âm u, bên trong ngục bày một loạt hình cụ khiến người ta sợ hãi, toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi máu tươi tanh tưởi, nha dịch không ngừng đem những tên nghi phạm được treo trong thùng nước ra, cảnh tượng khinh khủng đến cực điểm.

Chỗ góc tối, một nam tử mang ủng đen, mặc áo tay bó, mặt mày thanh lãnh, chuyên chú đánh cờ tựa hồ hoàn toàn không bị âm thanh hành hình quấy rầy. Chỉ nhìn bề ngoài tuyệt đối không thể nào tin được một người tuấn tú như hắn lại chính là vị kia, kẻ khiến người người khiếp đảm đến trẻ nhỏ cũng phải ngừng khóc - Chỉ huy sứ của Hoàng Thành Ti hay còn gọi là “Diêm La sống” Cố Thiên Phàm.

Nghi phạm bị kéo ngược ra từ trong thùng nước, miệng và mũi phun ra máu loãng, thống khổ vạn phần. Nha dịch cầm tay một tờ giấy, trên đó viết:
“Sao Thái Bạch hiện giữa trời quang.
Nữ nhân xưng đế, học quàng Võ Vương”

Thám sự ti Khổng Ngọ lạnh giọng chất vấn: “Nói! Ai sai ngươi bịa đặt ra những lời đại nghịch bất đạo này?”

Nghi phạm không thể trả lời, miệng liên tục phun ra nước, nha dịch buông lỏng dây thừng, hắn lại bị ngâm vào nước với tư thế đầu chúc xuống. Cố Thiên Phàm tựa như không nghe thấy gì, tiếp tục hạ quân cờ.

Nghi phạm lại lần nữa bị nha dịch kéo ra từ trong thùng nước, rốt cục cũng không thể nào chịu được nữa hô to: “Ta khai, khai, ta sẽ khai hết!” Nha dịch giữ chặt dây thừng, nghi phạm hoảng sợ, lập tức nói ra: “Là... là tri huyện Vệ Anh của huyện Nhân Hoà sai ta làm, hắn nói Hoàng Hậu đã sớm thất tiết từ lâu, còn lừa quan gia mấy chục năm... Bức hoạ kia chính là chứng cứ...”

Cố Thiên Phàm siết chặt quân cờ trong tay một hồi, đôi mắt sắc bén như chim ưng, lạnh giọng hỏi “Hoạ gì? Ở đâu?”

“Cố Chỉ huy, nếu ta khai ra, cũng coi như lập công, ngài có thể nào giơ cao đánh khẽ tha cho tiểu nhân một con đường sống……”

“Nếu đã khai thật, buổi trưa ngày mai ta tự khắc sẽ đưa ngươi ra khỏi hình ngục.” ngữ khí Cố Thiên Phàm nghiêm trang, rất dễ làm người ta tín phục.

Ngay tức khắc, trong mắt nghi phạm tràn ngập mong đợi. Buổi trưa ngày hôm sau. Một bao cỏ được ném từ trên cao xuống thuyền nhỏ, bên trong là khối thi thể đã nguội lạnh. Cố Thiên Phàm lạnh nhạt nhìn người chèo thuyền rời đi. Thuộc hạ đứng sau lưng hắn thầm nghĩ, nói buổi trưa đưa ngươi đi thì tức là buổi trưa, “Diêm La sống” Cố Thiên Phàm thật đúng là nói là làm.

Xa xa truyền đến tiếng chiêng báo “Yết bảng! Yết bảng! Quan gia ngự bút đích thân điểm danh năm mươi tám tiến sĩ đậu khoa bảng!”

Cố Thiên Phàm nhìn những con đường tấp nập hai bên hai bờ sông Biện, ánh mắt thâm sâu không rõ nghĩ gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play