Mộng Hoa Lục

Chương 1: Diêm La Sống (Phần 1)


4 tuần

trướctiếp

Tác giả: Viễn Hi
Editor: Blueiss & Một Viên Kẹo Sữa
Beta: Ban Ban

Hai bên bờ sông Tiền Đường, hàng dương liễu rủ bóng soi mình trên mặt nước yên ả, thời điểm này đang là lúc đào hoa nở rộ, nơi đây tuy không giống Đông Kinh phồn hoa náo nhiệt nhưng lại đậm chất vùng sông nước Giang Nam tao nhã tinh xảo. Phía xa, một nữ tử trẻ tuổi có chút anh khí đang chèo một con thuyền nhỏ xuôi theo dòng nước tiến lại gần, bởi vì chèo thuyền, trên gò má trắng nõn của nàng ẩn hiện nét xuân quang ửng đỏ đầy thi vị, người này so với hoa lại càng đẹp hơn. Tiểu nương tử này chính là chưởng quầy Triệu Phán Nhi của quán trà Triệu Thị nổi danh bên bến sông Tiền Đường, Triệu Phán Nhi chẳng có lòng để tâm đến cảnh đẹp trước mắt, giờ đây trong đầu chỉ có sự lo lắng dành cho tình lang Âu Dương Húc của nàng, người ấy đã lên kinh thành dự thi được một thời gian dài.

Ba năm trước, Triệu Phán Nhi vô tình cứu được Âu Dương Húc vì thi rớt và túng thiếu mà có ý định tự vẫn, từ đó kết thành một đoạn lương duyên tài tử giai nhân. Triệu Phán Nhi biết Âu Dương Húc học rộng tài cao, chỉ vì tâm tính cao ngạo, không biết luồn cúi mới bị kẻ gian hãm hại loại khỏi danh sách, nàng dùng tiền kiếm được từ việc bán trà nuôi Âu Dương Húc ba năm đèn sách. Triệu Phán Nhi đối với tài năng và học thức của Âu Dương Húc tất nhiên là cực kỳ có lòng tin, nhưng lẽ ra lúc này sớm đã có danh sách yết bảng, tại sao đến nay vẫn chưa có tin nào truyền đến, trong lòng thập phần lo lắng sợ chỉ y gặp chuyện không may.

Mái chèo trong tay Phán Nhi khuấy động cánh hoa rơi trên mặt nước, tiếp đó nàng cúi đầu nhìn thân ảnh chính mình phản chiếu qua mặt sông, hình bóng Âu Dương Húc tựa hồ cũng hiện lên bên cạnh, nàng nhịn không được lẩm bẩm nói: “Sắp hết tháng Giêng, hoa đào nở rộ, Âu Dương, sao chàng vẫn chưa trở về?”

“Phán Nhi!” Nơi xa một tiếng kêu vọng tới cắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu Phán Nhi, nhìn thấy Tôn Tam Nương đứng trên bờ đang vẫy vẫy tay chào, Triệu Phán Nhi vội vàng cho thuyền neo lại bên bờ sông.

Tôn Tam Nương tay cầm chiếc giỏ chạy đến, trong giỏ chứa đủ các loại điểm tâm, toả ra một mùi thơm ngào ngạt say lòng. Tôn Tam Nương xuất thân là đồ tể, tính cách đanh đá nói chuyện cũng mau lẹ hơn người, không đợi Triệu Phán Nhi lấy hơi, nàng đã vội vàng nói: “Ta vừa làm xong bánh Lộc Minh, bên trong là mật hoa quế thơm ngọt, ngụ ý thi cử đỗ đạt đề danh bảng vàng. Muội nếm thử xem có ngon không hộ ta nhé?”

Điểm tâm thơm phức phảng phất hương vị thanh thanh lướt qua đầu mũi, khiến con sâu tham ăn trong bụng Phán Nhi réo gọi, nàng nhấp một miếng bánh cười nói: “Không cần thử, chỉ cần là bánh do tỷ làm gửi bán ở chỗ muội chưa đến nửa ngày đã bán hết sạch rồi. Những vị khách kia đều nói thích trà của muội, thực ra có đến chín phần là vì bánh của tỷ mà tới.” Lời này tuy mang theo vài phần khen thưởng thổi phồng, nhưng chính xác cũng là lời thật lòng của Phán Nhi, Tam Nương tay nghề nấu nướng cực kỳ cao, điểm tâm do nàng làm ăn bao nhiêu cũng không thấy ngán.

Tam Nương nghe xong vô cùng vui vẻ: “Cái miệng của muội, còn ngọt hơn cả mật hoa quế. Nếu không phải làm hàng xóm của muội gần mười năm, ta nhất định sẽ cho là thật.”

Hai người vừa nói chuyện, vừa đi đến quán trà, Triệu Phán Nhi đem bộ trà cụ tinh xảo dọn ra bàn, tiếp sau đó lại cắm một bó hoa mới, thắp nén hương. Tôn Tam Nương đem điểm tâm đặt ở các đĩa khác nhau rồi dùng lá trúc và cánh hoa trang trí xung quanh. Quán trà ban đầu có chút mộc mạc, qua đôi bàn tay khéo léo của cả hai trở nên sống động hơn rất nhiều, tuy không phải sơn hải kỳ trân quý hiếm gì nhưng trông cũng tao nhã thi vị.

Sau khi hoàn thành xong những việc cần làm, Phán Nhi lại hướng về Khôi Đẩu Tinh Đồ bái lạy, lẩm bẩm cầu xin: “Xin Khôi Đẩu Tinh Quân trên trời phù hộ, Âu Dương lần này có thể đỗ đạt”.

Tôn Tam Nương nhìn nàng cười nói: “Lần trước y thi rớt là do gặp vận xui thôi. Từ khi muội cứu y một mạng, lại váy đỏ khăn xanh gì đó, cơm bưng nước rót hầu hạ y ba năm trời, y đã sớm đổi vận từ lâu rồi. Muội chứ chờ đó mà xem, đôi mắt này của ta không chỉ nhìn heo chuẩn, nhìn người lại càng chuẩn hơn! Lần này Âu Dương quan nhân của muội nhất định sẽ đỗ đạt".

Triệu Phán Nhi nghe xong hai má ửng đỏ gương mặt e thẹn: “Cái đó, người ta gọi là hồng tụ thêm hương.”

Tôn Tam Nương tùy tiện mà vung tay nắm lấy cột trúc dựa người vào: “Thì ý của ta cũng như vậy mà.” Tiếp đó lại nhìn nhìn bên ngoài mặt trời vừa lên toả ra ánh sáng ấm áp, vô cùng hào hứng nói với Phán Nhi: “Cũng sắp đến giờ mở quán rồi, hay là chúng ta tỷ thí nhé, xem xem hôm nay vị khách đầu tiên sẽ gọi trà của muội hay là bánh của ta trước!”

Phán Nhi không chịu yếu thế: “Được!”

Hai người hợp sức đẩy hàng rào tre trước cửa quán ra, ánh mặt trời chiếu vào tấm biển đề bốn chữ “Quán trà Triệu Thị” trên bảng hiệu, ánh sáng len lỏi vào từng ngóc ngách trong quán, phô bày ra toàn cảnh quán trà. Đây là một quán trà nhỏ, bên trong có bốn năm bộ bàn ghế, tuy rằng bài trí đơn giản nhưng không tùy tiện, bàn ghế được lau chùi sạch sẽ, trên tường trúc treo vài bức tranh chữ đã bám bụi.

Triệu Phán Nhi mang ra một tấm biển trên đó viết: “Nước đậu ngâm với mật ong, Nước nho, Măng tây xào tỏi, Trà bánh điểm tâm các loại” treo lên. Lại cùng Tôn Tam nương đem trà bánh bàn ghế bày ra ở bãi đất trống bên ngoài.

Ngay lúc đó, một vài vị khách quen bước vào quán trà thi lễ :“Chào buổi sáng Triệu nương tử, cho ta một ấm trà Tạ Nguyên.”

Triệu Phán Nhi nhanh nhẹn đáp: “Có ngay! Mời khách quan ngồi xuống, ta đi pha trà!”

Triệu Phán Nhi trở lại sau bếp, thành thạo chuẩn bị trà bánh, nghiêng đầu nhỏ giọng nhìn Tam Nương cười một cách bướng bỉnh: “Muội thắng rồi”.

Tôn Tam Nương cố tình giả ra bộ dáng của oán phụ bi ai, thở dài một hơi: “Ai da, ai dám cùng nương tử tương lai của Tiến sĩ Âu Dương so bì vận may cơ chứ?”

“Tam Nương!” Phán Nhi vội đặt chén trà xuống bàn, thấp giọng cắt đứt lời của Tôn Tam Nương nói khi nãy. Nàng nhìn quanh bốn phía, thấy khách uống trà vẫn chưa nghe được cuộc đối thoại khi nãy của các nàng mới yên tâm thở phào một hơi. Tôn Tam Nương điểm nào cũng tốt, duy chỉ có một khuyết điểm chính là nhanh mồm nhanh miệng, thường xuyên gặp hoạ vì ăn nói lỡ lời.

“Tam Nương! Muội đã nói với tỷ, chuyện của muội và chàng ấy không thể để người ngoài biết.”

Tôn Tam Nương lúc này mới ý thức được bản thân lại vạ miệng, nhẹ nhàng tát mình một cái, Triệu Phán Nhi biết Tôn Tam Nương không hề cố ý, chỉ đành thở dài: “Không có cách nào, người đọc sách để ý chuyện này nhất. Muội biết Âu Dương chàng ấy yêu muội, tôn trọng muội, nhưng...”. Nàng dừng một chút, thanh âm cũng càng ngày càng thấp: “Ở Tiền Đường nhiều người biết chuyện ngày xưa của muội lắm.”

Nàng vốn là nhi nữ xuất thân trong nhà quan lại, khi còn nhỏ gia đình gặp đại nạn, phụ thân bị định tội, toàn bộ nữ quyến trong nhà đều bị sung vào giáo phường trở thành quan kĩ, tuy rằng năm mười sáu tuổi được đồng liêu của phụ thân giúp đỡ chuộc thân, thoát khỏi nô tịch trở thành lương dân, nhưng rốt cuộc Âu Dương vẫn là một sĩ phu, vẫn phải đi con đường công danh, nàng lo lắng chuyện cũ năm đó của nàng sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan sau này của y.

Thấy thần sắc Phán Nhi ảm đạm, Tôn Tam Nương vội vàng lên tiếng an ủi: “Muội không cần nghĩ nhiều thế đâu. Chờ hắn đón muội đến Đông Kinh, khoác áo gấm đội Phượng Quan rồi ở yên trong nhà không ra khỏi cửa, ai còn nhận ra muội được chứ?”

Lời này cũng là lời trong lòng của Phán Nhi, nàng nhịn không được cười một cách tinh ranh: “Muội cũng nghĩ vậy. Cho nên đã sớm mua đất ở quê từ lâu rồi. Chờ khi đến Đông Kinh, muội chính là Triệu nương tử tới từ Đặng Châu.”

Tôn Tam Nương nhìn thấy sắc mặt Triệu Phán Nhi chuyển từ mây đen âm u sang nắng ấm trong chớp mắt, trêu ghẹo nói: “Chao ôi, thì ra muội đã lên kế hoạch xong rồi à? Ban nãy là ai còn lo lắng rằng Âu Dương quan nhân sẽ thi trượt chứ?”

“Muội chỉ lo có chuyện gì ngoài ý muốn mà thôi, chàng học rộng tài cao, muội rất tin tưởng chàng.” Triệu Phán Nhi cực kì tự tin vào con mắt nhìn người của mình, dù sao thì trên đời có nhiều người như vậy nàng lại chỉ nhìn trúng Âu Dương Húc.

Tôn Tam Nương nhìn thấy bộ dáng ngọt ngào lại tự hào của Phán Nhi mỗi khi nhắc đến người trong lòng, trong thâm tâm vui mừng cho nàng, duỗi tay xoa mặt Phán Nhi trêu ghẹo: “Không biết xấu hổ! Muội cùng với Dẫn Chương muội muội của muội quả thực như nước với lửa, tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Nhưng ta nghe nói các nương tử trong thành Đông Kinh đều có tính tình hào sảng, muội đến đó khẳng định như cá gặp nước.”

Nghe đến hai chữ Đông Kinh, ánh mắt Phán Nhi tràn ngập mong đợi, chậm rãi nói: “Muội chưa từng đến Đông Kinh, Âu Dương nói nơi đó không có giờ giới nghiêm. Cả đêm đèn đuốc sáng trưng, sênh ca không dứt.”

Tôn Tam Nương cũng dừng việc trong tay, mặt đầy khát khao: “Cha của Tử Phương đã từng đến đó một lần, hắn kể với ta, các tiểu nương tử ở đó đều ăn mặc như tiên nữ, son phấn huân hương trong cửa hàng có đến mấy trăm loại thậm chí có cả quần áo được dệt bằng chỉ vàng. Ai da, ta cũng chỉ chờ đến ngày Tử Phương thi đậu khoa bảng, cho ta mặc Hà Bí đội Phượng Quan.”

Hai người không hẹn mà cùng tràn ngập hi vọng với chốn Đông Kinh, ánh mắt ẩn một lớp sương mờ ảo, linh hồn tựa hồ phiêu lãng đến phố thị Đông Kinh phồn hoa xa xôi ấy.

Đúng lúc này, lại có hai khách nhân đi vào quán trà, một trong hai người không ai khác chính là vị kia, “Diêm La sống“ Cố Thiên Phàm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp