Âm thanh của đám người nhỏ đi rất nhiều, còn lần lượt thì thào nói: “Đại nhân, người mau đưa phu nhân vào nghỉ ngơi đi, đừng để nàng ấy bị đánh thức.”
“Đúng đúng, ta sẽ bảo người bên ngoài nhỏ tiếng lại, không được ảnh hưởng tới phu nhân.”
Tiêu Hàn Tranh: “……”
Trước đó cảm thấy, việc tiểu thê tử đột nhiên ngủ say trước mặt nhiều người có hơi không đáng tin, giờ đây xem ra, đúng là hắn đã quá coi thường mị lực ‘em bé vàng’ của tiểu thê tử rồi.
Tiểu thê tử và Ngốc Ngốc đều đang diễn kịch, nàng diễn còn hay hơn ngỗng nữa,
Hắn gật đầu với mọi người, nhỏ giọng nói: “Được!”
Sau đó ôm Thời Khanh Lạc về nơi mình thường nghỉ ngơi.
Không ai chú ý tới, Thời Khanh Lạc bị Tiêu Hàn Tranh ôm nhưng trong tay vẫn nắm chặt chùm cây xanh kia.
Ngốc Ngốc nhìn ma ma đang giả vờ ngủ, hơi nghiêng đầu, vốn muốn kêu vài tiếng nhưng rồi lại nhịn xuống.
Sau đó cũng đi theo vào phòng.
Mọi người đều cảm thấy, sau khi phu nhân thức dậy có thể sẽ nảy ra một số sáng kiến hay, không thấy ngỗng vương đang đi theo bảo hộ cho nàng sao?
Vào phòng, ngay khi Tiêu Hàn Tranh đặt Thời Khanh Lạc lên giường, nàng lập tức mở mắt.
Đôi mắt mang theo ý cười, nàng chỉ vào chính mình, thuận miệng nói với hắn: “Thấy ta thông minh không?”
Tiêu Hàn Tranh dở khóc dở cười, tiểu thê tử vẫn luôn hành động khiến ta bất ngờ thế này.
Nhìn dáng vẻ thông minh cơ trí của nàng, hắn gật gật đầu, dùng khẩu hình nói: “Nương tử thông minh nhất.”
Không nhịn được, hôn lên đôi môi của nàng.
Nương tử nhà hắn đúng là quyến rũ hắn mọi lúc mọi nơi mà!
Thời Khanh Lạc không ngờ tiểu tướng công lại đột nhiên hôn mình như vậy.
Nhưng sắc đẹp trước mặt, sao có thể bỏ lỡ được.
Thế là nàng vòng tay ôm cổ hắn, đè xuống, nhiệt tình đáp lại.
Hai người quấn quýt hôn nhau trên giường.
Đương nhiên cũng chỉ là cái hôn thôi, dù sao đây cũng là huyện nha.
Ngốc Ngốc vốn muốn chạy đến xem ma ma như thế nào, nhìn thấy ba ba và ma ma thân thiết thì đầu óc choáng váng.
Sau đó, nó lập tức xoay người lại đứng canh cửa, rúc đầu vào một bên cánh, hình ảnh không thích hợp cho ngỗng xem.
Thời Khanh Lạc bị Tiêu Hàn Tranh ôm hôn một hồi.
Đến khi bình tĩnh lại, hắn nhìn nàng rồi chỉ ra bên ngoài, ghé sát vào tai nàng, nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Ta ra ngoài làm việc.”
Thời Khanh Lạc gật đầu: “Đi đi, khi nào dậy ta sẽ ra ngay.”
Hôm nay rong ruổi cả một ngày dài, nàng cũng rất mệt, rất muốn ngủ.
“Được!” Tiêu Hàn Tranh hôn trán của nàng, lấy chăn mỏng đắp cho nàng rồi mới bước ra ngoài.
Ngốc Ngốc vẫn chưa đi, cứ nằm lăn ra đất.
Trên đường về mâm có nói, hôm nay về nhà không được chạy lung tung, lúc nào cũng phải ở bên cạnh ma ma
Tuy nó rất muốn đi xem con ngỗng xinh đẹp do một gia đình mới mua từ bên ngoài về.
Nhưng ma ma vẫn quan trọng hơn, ngày mai nó đi xem mỹ nữ ngỗng sau cũng được, rồi để mỹ nữ ngỗng sinh ra ngỗng con cho nó.
Thời Khanh Lạc vừa nhắm mắt ngủ, không hay biết ngỗng nhà mình lại nhớ thương mỹ nữ ngỗng vừa mới tới huyện thành, nếu không sẽ thầm mắng ngỗng là đồ tra ngỗng.
Tiềm thức của Thời Khanh Lạc không thể ngủ quá lâu, vì vậy khi nha môn chuẩn bị nghỉ làm, nàng lập tức tỉnh lại.
Nhìn sắc trời thì vừa đúng lúc.
Thế là nàng sửa sang lại quần áo, dẫn theo Ngốc Ngốc và xách chùm khoai tây đi ra ngoài.
Tiêu Hàn Tranh và Phỉ Dục Triết vừa làm việc bên ngoài quay về.
Hắn thấy nàng mở cửa ra ngoài, cười nói: “Dậy rồi à?”
Thời Khanh Lạc gật đầu: “Dậy rồi.”
Sau đó trên mặt nàng lộ ra vẻ kích động: “Tướng công, vừa rồi ta mơ thấy sư phụ.”
Tiêu Hàn Tranh rất phối hợp, kinh ngạc hỏi: “Lão thần tiên báo mộng cho nàng sao?”
“Phải đó, lão nhân gia người báo mộng cho ta.” Thời Khanh Lạc điên cuồng gật đầu.
Mọi người có mặt ở đây đều thấy nàng rất kích động và hưng phấn.
Tất nhiên bọn họ cũng không khỏi phấn khích, lão thần tiên thật sự báo mộng cho phu nhân.