Chờ khi Thời Khanh Lạc kiểm tra xong, Ngốc Ngốc cũng từ trên núi đi xuống, trong miệng kéo theo một chùm cây màu xanh.
Rễ cây có nhiều quả to bằng nắm tay, củ dính đầy bùn đất màu vàng.
Ngốc Ngốc đi tới trước mặt Thời Khanh Lạc, sau đó nhổ chùm cây ra khỏi miệng.
Rồi nhìn Thời Khanh Lạc mà kêu to, như thể nó đã làm được chuyện gì to lớn lắm, dáng vẻ đòi tranh công.
Lúc này các thôn dân vẫn còn đi theo, trông dáng vẻ của Ngốc Ngốc thì cảm thấy rất đáng yêu.
Có người tò mò cười hỏi: “Phu nhân, đây là Ngốc Ngốc đang tranh công sao?”
Thời Khanh Lạc cười nói: “Đúng vậy, nó đang tranh công đấy.”
Nàng duỗi tay sờ đầu của Ngốc Ngốc: “Ngỗng con ơi, đây là gì vậy?”
Ngốc Ngốc kêu vài tiếng với Thời Khanh Lạc, sau đó dùng miệng chọc vào quả dính đầy bùn đất màu vàng.
Nó lại ngóc đầu lên giả vờ ăn, rồi làm động tác nuốt.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều không khỏi sửng sốt.
Con ngỗng lớn này muốn nói, thứ này có thể ăn được?
Quả nhiên, bọn họ nghe Thời Khanh Lạc cười nói: “Hóa ra thứ này có thể ăn à!”
“Ngỗng của ta thật lợi hại, ta mang về, chút nữa sẽ thử xem ăn như thế nào.”
“Nếu thật sự ăn được, ta sẽ thưởng cho ngươi!”
Tất cả những điều này, nàng và ngỗng đã luyện tập rất nhiều lần ở nhà rồi.
Tuy Ngốc Ngốc rất thông minh và có linh tính nhưng muốn diễn xuất hiệu quả, thì cũng phải trải qua huấn luyện.
Tất nhiên, nếu đỗi thành một con ngỗng khác, căn bản không thể phối hợp diễn vở này với nàng được.
Chúng nó cũng thông minh nhưng không thể bằng ngỗng của nhà nàng.
Đôi mắt đen của Ngốc Ngốc sáng ngời, lộ ra dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, lại kêu lên với Thời Khanh Lạc.
Các thôn dân thấy thế thì đều phì cười.
”Con ngỗng này của phu nhân quá lợi hại, chẳng những nghe hiểu tiếng người, còn có thể đi tìm thức ăn.”
”Chẳng trách lại là ngỗng vương, đúng là danh bất hư truyền.”
”Nó chính là ngỗng tiên được lão thần tiên phái tới để bảo vệ phu nhân.”
”Đây là trái gì, thật sự có thể ăn sao?”
”Ta nghĩ Ngốc Ngốc sẽ không nhận sai đâu. Trước đây, không phải mỗi lần nó đều có thể ngậm dược liệu hữu dụng quay về sao?”
”Chờ tối nay phu nhân quay về nếm thử thì sẽ biết, đây chắc hẳn cũng là một loại dược liệu.”
Mọi người đều tò mò về loại quả có màu vàng như đất kia, hơn nữa nhất trí cho rằng đây có thể là một loại dược liệu ăn được.
Dù sao thì trước đây bọn họ cũng chưa từng thấy nó trên núi.
Sau đó, một tay Thời Khanh Lạc cầm chùm cây xanh kia, tay kia đỡ lấy quả có màu vàng như đất, rồi chào tạm biệt các thôn dân.
Đưa theo Ngốc Ngốc lên xe ngựa.
Sau khi lên xe ngựa, Thời Khanh Lạc duỗi tay xoa xoa đầu ngỗng nhà mình: “Ngỗng giỏi quá, ma ma rất yêu con.”
Diễn xuất hôm nay của ngỗng nhà nàng quá tự nhiên, sau này có người nghi ngờ cũng không có sơ hở nào.
Ngốc Ngốc nghe ma ma khen mình, còn nói yêu mình nữa.
Ánh mắt nó lộ ra sự dựa dẫm và kiêu ngạo, không ngừng dụi đầu vào cánh tay nàng, nó cũng rất yêu ma ma.
Thời Khanh Lạc lại đổ thức ăn cho ngỗng từ trong túi ra bàn tay, đưa cho Ngốc Ngốc ăn.
Thức ăn này của ngỗng đều được làm đặc biệt bằng nước linh tuyền và bột ngô, loại thức ăn khoái khẩu của ngỗng.
Nàng lại nhìn những củ khoai tây trên bàn, mỉm cười nói: “Ngỗng ơi, không bao lâu nữa, ngươi sẽ là ngự tứ ngỗng vương.”
Ngốc Ngốc ở một bên ăn thức ăn, một bên nghiêng đầu nhìn về phía nàng.
Nó biết ngỗng vương là gì, là nó bây giờ nè.
Nó vẫn luôn là con ngỗng xinh đẹp nhất trong bầy.
Nhưng nó không hiểu ngự tứ là gì, cũng chẳng buồn lý giải, dù sao ma ma nói tốt là được rồi.
Thế nên nó kêu vài tiếng với Thời Khanh Lạc, bày tỏ sự vui vẻ của mình.
Xa phu đang đánh xe và một tên nha dịch đi theo nghe được tiếng kêu của Ngốc Ngốc ở bên trong.
“Ngốc Ngốc đúng là bảo vật của huyện nha chúng ta.”
”Đúng vậy, ngỗng vương đúng là ngỗng vương, cũng chỉ có phu nhân của chúng ta mới xứng đáng có được.”
”Cũng không biết ở chỗ khác có thể mua được ngỗng không, thê tử nhà ta nói muốn có một con ngỗng ở nhà để trông nhà nhưng ta chạy khắp huyện cũng chẳng mua được, đến trứng ngỗng cũng bán hết.”
”Đúng vậy, gần đây ngỗng trong huyện thành đều bị cướp sạch, con trai ta ngày nào cũng làm ầm ĩ đòi ta mua ngỗng hết.”
“Không chỉ vậy, vì Ngốc Ngốc và đám ngỗng lớn kia, giờ trong huyện thành đều không g.i.ế.c ngỗng làm thịt, nói là sợ chọc giận ngỗng vương.”