Lương Minh Mẫn vén rèm ở cửa xe ngựa ra nhìn một chút, cũng phát hiện nơi này không giống như trong tưởng tượng.

Nàng ta còn tưởng rằng sẽ lụi bại, không náo nhiệt giống như những huyện thành đi ngang qua lúc trước.

Nhưng nơi này thật náo nhiệt, mặc dù những đồ ăn vặt kia rất thơm, nhưng nàng ta ngại bẩn, không xem trọng.

Nàng ta mở miệng nói: "Lương Minh Vũ, chúng ta đi khách điếm hay huyện nha."

Lương Minh Vũ cưỡi ngựa ở một bên: "Đi khách điếm trước."

Hắn ta muốn đi dạo một vòng, tìm hiểu huyện Hà Dương bây giờ một chút, lại đi tìm phu thê Tiêu Hàn Tranh.

Lương Minh Mẫn gật đầu: "Cũng được."

Ngồi xe mệt mỏi, lúc này nàng ta cũng muốn tìm một chỗ để tắm ngủ một giấc.

Sớm biết đường xá xa xôi, một đường lắc lư, trên đường toàn đi qua địa phương nghèo nàn, nàng ta sẽ không đi theo.

Thấy nàng ta đồng ý, Lương Minh Vũ không nhịn thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ bị chậm mấy ngày mới đến huyện Hà Dương, đều là do nàng ta làm chậm trễ.

Hắn ta đã hỏi thăm rồi, dẫn theo đoàn người đến khách điếm tốt nhất ở huyện Hà Dương.

Vận may của bọn họ không tệ, đúng lúc phòng chữ Giáp có một thương đội trả phòng, người của hắn ta lập tức giao tiền phòng ra.

Mới vừa thuê phòng xong, liên tiếp có người đến hỏi, muốn ở phòng chữ Giáp, Ất.

Chuyện này làm cho Lương Minh Vũ vô cùng bất ngờ, nhìn bộ dạng này thì khách điếm làm ăn rất tốt, chẳng những đầy người, còn có vẻ không đủ phòng.

Lương Minh Mẫn cũng cảm thấy khó hiểu, không nghĩ đến một khách điếm của một huyện nhỏ đổ nát này lại còn có nhiều người chen chúc như vậy.

Tốt như vậy sao? Nàng ta không nhìn ra được.

Tiếp đó đoàn người đi đến phòng chữ Giáp.

Rất nhanh phát hiện chỗ khác biệt.

Trong phòng chẳng những bố trí ấm áp, nhiều mấy đồ mà khách điếm khác không có, lại còn có phòng vệ sinh và phòng tắm riêng.

Nhà vệ sinh rất sạch sẻ, có bồn cầu tự đông xối nước, bên cạnh còn có xí giấy mềm mại.

Phòng tắm cũng là riêng, lại có thể đứng tắm.

Đừng nói là thương nhân vùng khác đến, ngay cả Lương Minh Mẫn và Lương Minh Vũ đều là lần đầu tiên nhìn thấy.

Khó trách khách điếm này làm ăn tốt như vậy, ngay cả bọn họ cũng không tìm ra được chỗ bắt bẻ.

Lương Minh Mẫn thỏa mái tắm một cái, nằm trên giường mềm mại rất nhanh đã ngủ.

Lương Minh Vũ thì không khác gì lắm, vốn chuẩn bị nằm một lát thôi, rồi sẽ đi dạo huyện thành, ai biết ngủ một giấc đến tối.

Hai người thức dậy vì đói.

Gầy đây huyện thành có rất nhiều thương đội đến, bên này buổi tối khách điểm của sẽ có một đầu bếp, có khách cần sẽ làm đồ ăn.

Hai người Lương Minh Vũ đi xuống lầu ăn cơm, lúc gọi thức ăn, phát hiện, một nửa thức ăn, đều là món bọn họ chưa từng nghe qua.

Lương Minh Vũ chỉ vào thực đơn: "Đậu hủ này là món gì?"

Chưởng quỹ cười nói: "Đây là Tri huyện phu nhân dùng đậu nành dạy mọi người làm ra một loại món ăn, mùi vị rất ngon, nếu khách quan chưa thử, có thể nếm thử một chút."

Lương Minh Vũ: "Đậu hủ này làm được mấy loại thức ăn, loại nào ăn ngon?"

Lương Minh Mẫn không nhịn được mở miệng, "Hỏi nhiều như vậy làm gì, để cho bọn họ mang tất cả món đặc sắc lên đi."

Lương Minh Vũ không nói nữa, gật đầu, nói với chưởng quỹ: "Vậy thì mang hết tất cả món đặc sắc của các ngươi lên đi."

Chưởng quỹ có chút cạn lời: "Khách điếm chúng ta có mười mấy món đặc sắc, chắc hai vị ăn không hết đâu, nếu không các vị lại suy nghĩ thêm chút?"

Lương Minh Mẫn nhíu mày nói: "Để cho ngươi mang lên thì cứ mang đi, không ăn hết thì đổ, ngươi có ý kiến?"

Thật phiền, có ăn hết hay không, còn quản nữa.

Nàng ta ở vương phủ mỗi bữa đều có mười mấy món ăn, sớm đã hình thành thói quen ăn một miếng thì đổ, hoặc là ăn một ngụm thì sẽ không ăn đến ngụm thứ hai.

Chưởng quỹ thấy nàng ta như vậy, cũng đoán được đây là quý nhân có thân phận không đơn giản.

Chỉ có thể ngượng ngùng cười nói: "Vâng, ta sẽ sắp xếp người đi làm ngay."

Lúc này không có mấy người muốn ăn cơm, cho nên rất nhanh món ăn đã được bưng lên.

Lương Minh Mẫn thấy mấy đĩa thức ăn tương đổi tươi và sạch sẽ, lúc này mới cầm đũa nếm một chút.



Ăn nhiều hơn bình thường một chút.

Huyện thành nhỏ này có chút cũ nát, nhưng thức ăn lại không tệ.

Những thứ ăn này đều là lần đầu tiên nàng ta ăn.

Lương Minh Vũ cũng nếm một chút, phát hiện rất ngon: "Ừ, rất mới mẻ."

Hắn ta lại hỏi chưởng quỹ: "Đây đều là món ăn đặc sắc của huyện thành các ngươi?"

Chưởng quỹ cười trả lời: "Đây đều là Tri huyện phu nhân dạy, bây giờ quả thật trở thành món ăn đặc sắc của huyện Hà Dương chúng ta."

Thật ra Lương Minh Vũ cũng đoán được: "Xem ra phu nhân Huyện lệnh của các ngươi đã làm không ít chuyện."

Nhắc tới Thời Khanh Lạc, chưởng quỹ không nhịn được, cười khen ngợi: "Đúng vậy, Huyện lệnh phu nhân rất tốt, chẳng những dạy chúng ta làm đồ ăn ngon, còn..."

Sau khi ông ta khen xong, một người ngồi bên cạnh bàn cũng cười nói tiếp.

"Đúng vậy, Tri huyện và Tri huyện phu nhân của huyện Hà Dương đúng là hai người lợi hại."

"Trước kia chúng ta đi buôn bán, còn rất ít gặp được nơi có trị an tốt như vậy."

"Mặc dù có nhìn cũ nát, những mỗi ngày đường phố đều có người quét dọn, sạch sẽ, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái."

"Đúng vậy, nghe nói bây giờ trong huyện thành ngay cả đánh nhau hoặc là trộm cướp cũng đã biến mất."

"Nghe nói ăn xin cũng được nhận vào Sở thu nhận gì đó."

"Nghe nói Tri huyện phu nhân là đồ đệ của lão thần tiên, cho nên mới lợi hại như vậy, cảm giác nàng cái gì cũng biết."

"Bộ dạng lại xinh đẹp, ngày đó ta đứng từ xa nhìn mấy lần, thật giống như tiểu tiên nữ vậy."

Thương đội này là đến huyện Hà Dương lấy đồ hộp lần thứ ba rồi, vì vậy đã chứng kiến sự thay đổi của nơi này, mỗi lần đến đều có cảm giác không giống nhau.

Trước kia còn sợ không an toàn, nhưng bây giờ nhìn thấy nha dịch tuần tra khắp huyện thành, bọn họ cũng cảm thấy yên tâm rất nhiều.

Cộng thêm vì đồ hôp, xà phòng và len sợi, làm cho bọn họ gần đây kiếm được không ít tiền, cho nên lúc khen phu thê Thời Khanh Lạc, đều là thật lòng.

Bọn họ khen vui vẻ như vậy, người nghe lại không vui vẻ.

Lương Minh Mẫn cảm thấy rất phiền, một thôn cô có chỗ nào tốt chứ, trái lại nhìn tình cảnh này có lẽ giỏi thu mua lòng người.

Trước kia ở Bắc Thành, nàng ta chính là nữ tử có thân phận cao quý nhất, cho nên không thích nghe nữ tử khác được khen ngợi như vậy.

Bây giờ còn chưa thấy Thời Khanh Lạc, nàng ta đã theo bản năng không thích và bài xích rồi,

Lương Minh Vũ cảm thấy không hổ là nữ nhân hắn ta coi trọng, quả nhiên bất phàm.

Lương Minh Mẫn ném đũa xuống: "Ta ăn no rồi."

Nói xong trầm mặc về phòng.

Lương Minh Vũ đã quen với đích muội tâm trạng thay đổi thất thường này.

Không vui như vậy, hẳn là khó chịu khi nghe những người này khen Thời Khanh Lạc rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play