Cũng vì vậy rất nhiều người ở kinh thành cũng biết đồ hộp là thứ gì.
Chẳng qua vẫn có rất nhiều người không tin, thịt và trái cây có thể đặt vào trong hũ nửa năm không hư.
Cũng vì vậy người tò mò đối với đồ hộp tăng lên không ngừng.
Thời Khanh Lạc không biết, đồ hộp được đưa đến kinh thành bởi vì các lão gia tử khoe khoang, được miễn phí quảng cáo sống, hiểu quả tiêu chuẩn nhất định.
Lại qua một ngày, hoàng đế lâm triều, nhắc đến một chuyện, muốn đi biên cảnh Bắc Cương mở mấy xưởng đồ hộp, xà phòng và len sợi.
Cũng để cho Nghệ Vương đi làm chuyện này.
Các quan viên cũng vô cùng kinh hãi, không nghĩ đến Hoàng đế lại phái Nghệ Vương làm chuyện này.
Xem ra là muốn làm chuyện lớn, xem ra giá trị của đồ hộp này vô cùng lớn, nếu không Hoàng đế cũng sẽ không làm như vậy.
Hộ bộ thượng thư thật sự muốn khóc, không phải buồn muốn khóc, mà là kích động muốn khóc.
Những năm gần đây quốc khố có ra chứ không có vào, từ sau khi có xi măng và cao su, được cải thiện không út.
Nhưng vẫn thiếu bạc, đặc biệt thiếu bạc.
Bây giờ hoàng đế muốn đi biên cảnh khai thác thị trường, thật là đụng trúng đáy lòng của ông ta.
Giống như ông ta có thể thấy thật nhiều vàng bạc đang nhập vào kho.
Binh bộ Thượng thư và các quan võ triều đình nghe Hoàng đế nói, sẽ sắp xếp những thân nhân của các tướng sĩ đã hy sinh trên chiến trường cũng với những tướng sĩ bị thương giải ngũ vào xưởng làm việc, đều kích động và vui vẻ yên tâm.
Hoàng đế thánh minh, phu thê Tiêu Hàn Tranh thật là tốt.
Lần này không có người phản đối các biện pháp này, mọi người đều cảm thấy có thể mở được!
Sau khi kết thúc lâm triều buổi sáng, Nghệ Vương cũng không chậm trễ, trực tiếp mang theo người đi Bắc Cương.
Không ít gia tộc cũng động tâm tư, muốn chia một chén canh.
Nhưng lại không dám chia canh của xưởng Hoàng đế, vì vậy rối rít nhìn chằm chằm mấy nhà Lương gia.
Trái lại ngọn gió này phát triển không nhỏ, cũng làm cho mấy vị gia tử vô cùng phiền, chỉ có thể giả bệnh không tiếp khách, vui vẻ cũng đau khổ.
Cũng bởi vì Hoàng đế muốn mở xưởng, đồ hộp, xà phòng lại nổi tiếng ở kinh thành.
Rất nhiều người đều muốn nếm thử đồ hộp có mùi vị gì.
Một ít thương nhân đã sớm nhìn ra cơ hội làm ăn, từ Bắc Cương chở đồ hộp đến kinh thành.
Sau đó còn chưa chờ bọn họ nghĩ cách nên bán như thế nào, mới vừa vào kinh thành không lâu, hàng còn chưa dở xuống.
Người ngoài hỏi ông ta đây là cái gì, bọn họ trả lời là đồ hộp.
Vừa mới chuẩn bị muốn giải thích đồ hộp là gì, suy nghĩ mở hai lon đi hâm nóng cho mọi người ngửi thử một chút.
Ai biết còn chưa làm như vậy, nghe được một người trẻ tuổi kêu lên: "Cái gì? Đây chính là đồ hộp?"
"Đồ hộp này bán thế nào? Ta mua toàn bộ."
"Mặt mũi ngươi cũng thật lớn? Lại muốn mua toàn bộ, ngươi không để lại cho chúng ta sao?"
"Đúng vậy, mua hết cái gì, chúng ta cũng mua mấy hũ."
"Ông chủ, đồ hộp này bao nhiêu một hũ, cho ta năm mươi hũ có mùi vị khác nhau."
"Ta cũng muốn năm mươi hũ."
"Ta muốn mua ba mươi lon."
Ông chủ: "..." Ông ta không phải nằm mơ chứ?
Chẳng qua rất nhanh đã phản ứng lại, không phải mơ, những người này điên rồi.
Vì vậy thịt dê hũ một trăm văn, trái cây hũ tám mươi văn, rất nhanh đã bị giành mua không còn một mống. Nếu không phải bên huyện Hà Dương có quy định, thịt hũ cầm ra ngoài bán không được vượt qua một trăm văn, trái cây hũ không thể vượt qua tám mươi, một khi ai không tuân thủ, sau này sẽ không cho nhập hàng nữa, nếu không bọn họ thật muốn nâng cao giá bán gấp mấy lần.
Chẳng qua thật sự không nghĩ đến đồ hộp đắt như vậy lại bán rất tốt.
Vừa mới đến kinh thành ngày thứ nhất, mấy xe đồ hộp đều bán hết, còn chưa đủ.
Sớm biết nên kéo thêm mấy xe về.
Bọn họ không biết, đây hoàn toàn là công lao của mấy vị lão gia tử và Hoàng đế.
Bây giờ nhà nào có thể ăn thịt hũ, cũng có thể đi khoe khoang mấy ngày, trở thành người nổi tiếng.
Những người này kiếm được một khoản, ở kinh thành một đêm, không chút do dự lại đi Bắc Cương, chuẩn bị lần này kéo nhiều hàng về bán.
Cũng không thiếu những thương nhân, đi đến vùng đất Bắc Cương.
Cũng có người thấy được cơ hội làm ăn lớn, muốn bắt chước làm thịt hũ và trái cây hũ.
Trái cây bỏ thêm đường nấu ra, trái lại mùi vị có chút giống.
Nhưng thịt hũ, làm cách nào cũng không làm được mùi vị kia.