Bây giờ mấy tên ăn chơi trác táng này lại đột nhiên xuất hiện, giống như đã có âm mưu từ trước.

Không đúng, quá không bình thường.

Cát Xuân Nghĩa thấy Hề Duệ, trợn to hai mắt, căng thẳng đến mức không nhịn được nắm lấy tay của Ngưu thị.

Giọng nói của hắn ta có mấy phần bén nhọn: "Hề Duệ, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Tên ăn chơi trác táng này làm cho hắn ta tàn phế, sao hắn ta có thể không hận được.

Lúc này nếu không phải người mà tỷ tỷ dẫn đến đã bị chế phục, hắn ta cũng muốn để cho những người đó đánh gãy chân Hề Duệ.

Hề Duệ liếc nhìn tỷ đệ Cát Xuân Như: "Chúng ta đã sớm ở chỗ này rồi? Các ngươi không biết sao?"

Tỷ đệ Cát Xuân Như lộ ra vẻ mặt khiếp sơ.

Cát Xuân Nghĩa không tin: "Sao có thể? Sao các ngươi lại đến nơi khổ cực này?"

Hề Duệ bĩu môi kinh thường: "Không tin thì tùy."

Thời Khanh Lạc vỗ tay cười nói: "Mới vừa rồi quên nói với các ngươi, tướng công ta được điều đến đây làm huyện lệnh, quả thật chúng ta đến sớm hơn các ngươi."

Nàng nói với bọn thị vệ: "Trói hết những người này lại, chờ tướng công của ta về xử lý, dám đánh mệnh quan triều định, súc phạm luật pháp đối không thể bỏ qua."

Những người này không chỉ trói thân vệ của Tiêu Nguyên Thạch và nha hoàn, ngay cả tỷ đệ Cát Xuân Như cũng bị bắt lại.

Cát Xuân Như không ngừng vùng vẫy: "Thời Khanh Lạc, ta chính là phu nhân Phó đô đốc, ngươi không thể làm như vậy với ta."

Thời Khanh Lạc liếc nhìn nàng ta: “Lần trước bị ta đánh sưng mắt, cũng không thấy tiền cha chồng đến tìm ta báo thù."

"Bây giờ ngươi dẫn người tự tiện xông vào huyện nha, đánh bát phẩm huyện thừa, đánh cha mẹ chồng, biết còn phạm pháp, ta bắt ngươi mới là chuyện nên làm."

"Dù cho bây giờ Phó đô đốc đến, chúng ta cũng sẽ làm như vậy."

Tiêu lão thái thái bị đánh mất bạt tai, lúc này được Ngô thị đỡ đứng dậy.

Không nhịn được đi lên, đánh hai cái lên mặt Cát Xuân Như: "Tiện nhân bất hiếu nhà ngươi, lại dám đánh cha mẹ chồng, lần này ta nhất định phải để cho lão nhị hưu ngươi."

“Nếu không ta sẽ trở về kinh thành tố cao, để cho nó đừng mơ làm phó đô đốc gì đó."

Lần này lão thái thái vô cùng tức giận, cũng hận luôn cả con trai thứ hại.

Cát Xuân Như bị đánh bạt tai ngay trước mặt mọi người, sắc mặt vô cùng khó coi.

Nàng ta oán hận nhìn lão thái thái: "Là các ngươi ép ta, nếu không phải các ngươi phá hỏng danh tiếng của ta, hại đệ đệ ta đi đào mỏ, sao ta có thể làm như vậy."

Lão thái thái trực tiếp phun nước miếng lên mặt nàng ta: “Ta phi, tiểu tiện nhân nhà ngươi, vốn dĩ cũng không phải là lại tốt lành gì, làm nhiều chuyện xấu như vậy, còn muốn có thanh danh tốt, ngươi xứng sao."

"Chúng ta cũng không hại đệ đệ của ngươi, đây chính là người lão nhị giựt dây Đại Lang làm như vậy."

"Cho nên ngươi nên trở về tính sổ với lão nhị, là nó cố ý đưa đệ đệ ngươi đi đào mỏ, chẳng qua Đại lang thì nghe theo nó mà thôi."

Bà ta hừ lạnh: “Ngươi có bản lĩnh như vậy, ngươi đi tìm lão nhị đi, ngươi tới bắt nạt người già như chúng ta thì có bản lĩnh gì."

Trên đường đến đây, Thời Khanh Lạc đã nói chuyện này cho bà ta biết.

Lão thái thái tin lời của Thời Khanh Lạc.

Cháu dâu này rất tà môn lợi hại, tin tức vô cùng kinh thông, lời nói ra chắc chắn là thật.

Lại nói, nếu như là lời nói dối, cũng dễ châm ngòi ly gián, hơn nữa ban đầu đúng là Tiêu Nguyên Thạch đưa người đến đưa chủ ý cho Đại lang.

Cát Xuân Như trợn to hai mắt, hoàn toàn không tin lời của bà ta: "Bà nói dối, sao tướng quân có thể làm như vậy được."

"Có người làm nương nào như bà tát nước dơ lên người con ruột?"

Lúc này Cát Xuân Nghĩa thấy vẻ mặt không tin của tỷ tỷ nhà mình, cũng xác định là tỷ tỷ không biết chuyện này.

Vì vậy mở miệng nói: "Tỷ, đây đúng là sự thật."

"Ta cũng là trong lúc vô tình phát hiện, chuyện đưa ta đi đào mỏ có bút tích của tỷ phu."

Cát Xuân Như không dám tin tưởng nghiêng đầu nhìn hắn ta: "Đệ, đệ nói thật?”



Cát Xuân Nghĩa gật đầu, còn thở dài: “Đúng là thật, lúc mới biết ta cũng không dám tin tưởng."

"Ta cũng không biết mình chọc tỷ phu lúc nào, để cho hắn ta không vừa mắt ta như vậy."

“Hoặc là hắn ta thấy ta đã trở thành phế nhân, cho nên để cho ta đến khu mỏ tự sinh tự diệt, c.h.ế.t lạnh c.h.ế.t đói, cũng không cần liên lụy đến tỷ."

Lời này thật sự đả kích Cát Xuân Như, nàng ta lắc đầu nói: "Không, sẽ không, sao chàng ấy có thể làm như vậy."

"Khẳng định không phải là chàng ấy, không phải là chàng ấy."

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đã không nhịn được đau lòng.

Nghĩ lại mọi chuyện lúc trước, nàng ta không tin cũng phải tin.

Khó trách Tiêu Nguyên Thạch lại vẫn luôn từ chối chuyện đi tìm đệ đệ của nàng ta, hơn nữa nếu như không có ông ta ngầm cho phép, sao Tiêu đại lang có gan làm chuyện như vậy.

Trước đó ở Bắc Thành, lúc nào nói muốn đón đệ đệ về, Tiêu Nguyên Thạch còn cố ý kéo dài thời gian.

Nàng ta cầu xin, hơn nữa muốn đích thân đến, ông ta mới để cho nàng ta mang đệ đệ về.

Sao ông ta có thể đối xử với đệ đệ của nàng ta như vậy? Như vậy đặt nàng ta vào chỗ nào?

Cát Xuân Nghĩa nhìn thấy bộ dạng lắc đầu không tin là do Tiêu Nguyên Thạch làm, trong lòng càng oán hận sâu hơn.

Nàng thà tin nam nhân bạc tình bạc nghĩa kia, cũng không tin lời của hắn ta.

Hắn ta híp mắt nói: "Tỷ, chuyện này chẳng những ta biết, người Tiêu gia cũng biết, chúng ta có thù oán, không có khả năng hợp tác lừa gạt tỷ."

Thời Khanh Lạc nhìn Cát Xuân Nghĩa, phát hiện ánh mắt của hắn ta khi nhìn tỷ tỷ ruột của mình đã không còn tình thân gì nữa, trái lại rất lạnh nhạt, thậm chí còn oán hận.

Xem ra là đã hiểu lầm Cát Xuân Như rổi.

Đứng ở góc độ của nàng, thật ra Cát Xuân Như đã tin lời của bọn họ, chỉ là không dám tin tưởng, không muốn chấp nhận hiện thực này mà thôi.

Không tiếp thu nổi chuyện Tiêu Nguyên Thạch lại đối với đệ đệ của mình như vậy, chuyện này đại biểu địa vị của nàng ta trong lòng Tiêu Nguyên Thạch, cũng không quan trọng giống như nàng ta nghĩ.

Nhưng ở trong mắt Cát Xuân Nghĩa, là tỷ tỷ không tin tưởng hắn ta, tin tưởng người hại hắn ta, cho nên mới hận cả tỷ tỷ ruột.

Cát Xuân Như này quả nhiên nuôi ra hai con sói mắt trắng.

Như vậy cũng tốt, nữ nhân xấu xa như vậy, nên nếm thử mùi vị bị xa lánh.

Lúc đầu nàng ta hãm hại mẹ chồng mềm yếu đáng thương của nàng, muốn hại c.h.ế.t huynh muội tiểu tướng công, cũng nên nhận báo ứng rồi.

Cho nên nàng không mở miệng giúp Cát Xuân Như giải thích.

Còn thặng thêm một cây đuốc: "Đúng vậy, xem ra quả nhiên Cát tiểu nương thật sự yêu Tiêu đại tướng quân, đệ đệ mình bị ông ta hại thành như vậy, ngươi còn nói chuyện giúp ông ta chối bỏ trách nhiệm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play