Vốn dĩ Cát Xuân Như còn có chút do dự, nhưng vừa nghe cũng cảm thấy đúng, dù sao cũng đã đánh, còn không bằng đánh cho sảng khoái.
Vốn dĩ nàng ta đã tạo được danh tiếng tốt ở kinh thành, cũng sắp dung nhập vào giới thái thái thượng lưu trong kinh thành.
Nhưng khi đám người lão thái thái đến, lại phá hủy hoàn toàn danh tiếng của nàng ta.
Lại còn đón tiện nhân Đào Liễu kia về làm thiếp cho Tiêu Nguyên Thạch.
Vừa nghĩ đến ngày đó Tiêu Nguyên Thạch ôm Đào Liễu đi dạo trong sân, hận ý của nàng ta lại bộc phát.
Đối phương làm chuyện có lỗi với nàng ta trước, bây giờ nàng ta thành như vậy cũng là do đám người Tiêu gia cũ và phu thê Thời Khanh Lạc hại.
Giống như đệ đệ nói, nếu hôm nay không nhân cơ hội báo thù, sau này rất khó có cơ hội.
Trước kia đám người lão thái thái không phải vừa xảy ra chuyện thì đi cáo trạng Kinh đô phủ doãn sao?
Nhưng bây giờ là Bắc Cương, nàng ta có thể làm cho đối phương khổ không thể nói.
Tiêu Nguyên Thạch có chức vị rất cao ở Bắc Cương, xem ai dám quản.
Nàng ta nhìn Thời Khanh Lạc hừ lạnh: "Thời Khanh Lạc, hôm nay ta muốn đánh bọn họ, ngươi có bản lĩnh thì để cho người bắt ta đi!"
Tiếp đó phân phó thân vệ, bắt hết đám người Tiêu gia cũ lại.
Nữ tát miệng, nam đánh gậy.
Bởi vì Thời Khanh Lạc gọi người đến, để cho người Tiêu gia cũ đều đến đây, cho nên không thiếu một ai, toàn bộ điều bị đánh.
Ngay cả lão thái thái cũng bị nha hoàn của Cát Xuân Như đánh mấy bạt tai.
Tiêu lão gia tử cũng bị đè đánh mấy gậy.
Chỉ là dù sao ông ta cũng đã lớn tuổi, thân vệ cũng không muốn xảy ra án mang, cộng thêm là cha của đại tướng quân, nên đánh cũng rất nhẹ.
Nhưng đây đối với lão gia tử quen sống trong nhung lụa mà nói, cũng đau đến nổi toát mồ hôi, càng cảm thấy bị nhục nhã.
Con dâu thì thật tốt, ngay cả cha mẹ chồng cũng dám để cho nggười đánh.
Lão nhị đúng là một tên súc sinh, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua.
Thời Khanh Lạc cũng không ngờ đến Thời Khanh Lạc lại dứt khoát như vậy, chẳng những đánh Tiêu đại lang, còn không bỏ qua cho người Tiêu gia cũ.
Mặc dù có Cát Xuân Nghĩa khích bác, nhưng nghĩ đến cũng là do nhẫn nhịn quá lâu.
Hoàn toàn chính là buông thả mình, không cố kỵ chút nào.
Cũng có thể là do cảm thấy Bắc Cương là địa bàn của Tiêu Nguyên Thạch, cho nên muốn làm gì thì làm.
Thật sự coi Tiêu Nguyên Thạch có thể một tay che trời Bắc Cương sao?
Chẳng qua hôm nay Cát tiểu nương đúng là rất phóng khoáng, nàng thích.
Thời Khanh Lạc nhướng mày nhìn Cát Xuân Như: "Chật chật, Cát tiểu nương thật uy vũ, ngươi tuyệt đối chính là người đầu tiên dám ra tay đánh cha mẹ chồng trước mặt mọi người."
Nàng lại hỏi: "Không dừng tay lại, chuyện này không xong đâu."
Cát Xuân Như cười lạnh: "Đánh thì như thế nào?"
"Ta không chỉ muốn đánh bọn họ, còn muốn đánh cả ngươi."
Sau đó phân phó cho thân vệ bên cạnh: "Bắt nàng ta lại, để cho nàng ta quỳ xuống đất, ta muốn tự mình đánh nàng ta."
Hôm nay nàng ta phải báo hết tất cả thù hận chịu đựng khi ở kinh thành.
Thật ra trong lòng bọn thân vệ không đồng ý cách làm của Cát Xuân Như.
Đánh Tiêu đại lang còn có thể nói là dạy dỗ cháu trai, nhưng đánh cha mẹ chồng đại ca đại tẩu, vậy chính là quá đáng.
Bây giờ còn muốn đánh cả con dâu đã cắt đứt quan hệ.
Khó trách buổi trưa thân tín của tướng quân lại bị chuốc say, đưa về khách điếm.
Thì ra phu nhân đã chuẩn bị làm chuyện lớn gan như vậy.