Thời Khanh Lạc sửng sốt, đây đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Mời vào đi."
Thời Khanh Lạc cười hỏi: "Muốn ta tránh đi sao?"
Trác Quân đến, đoán chừng là muốn cho người của Cẩm Vương thấy, nàng ta đến lôi kéo phu thê bọn họ.
Tiêu Hàn Tranh nắm lấy tay nàng: "Không cần."
Rất nhanh Trác Quân đã được quản gia dẫn đến.
Tiêu Hàn Tranh cười nhạt: "Hằng Lung đến rồi, mời ngồi!"
Trác Quân ôm quyền với Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc: "Cẩn Du, tẩu tử!"
Tiếp đó nàng ta nói với hai người đi theo phía sau: "Các ngươi lui xuống trước đi, ta có chuyện cần nói với Cẩn Du huynh.”
Hai người kia không muốn rời đi, nhưng Trác Quân đã nói như vậy rồi, chỉ có thể trầm mặt rời đi.
Thời Khanh Lạc phát hiện người bên cạnh Trác Quân không chỉ giám thị nàng ta, thái độ còn rất phách lối.
Hiển nhiên không coi Trác Quân ra gì cả.
Chờ sau khi hai người này rời đi, Thời Khanh Lạc để cho quản gia dẫn Ngốc Ngốc đến.
Có Ngốc Ngốc và hậu cung của nó canh chừng, hai người kia muốn nghe trộm cũng không có cách nào.
Cũng hoặc là còn có ám vệ nghe lén giám thị, cũng có thể bị Ngốc Ngốc phát hiện.
Ngốc Ngốc nhà nàng chẳng nhưng cảm giác nhạy bén, khứu giác cũng rất lợi hại.
Trước kia tiểu tướng công đã thử qua, mặc kệ là người nóc nhà ngồi bất động, hay là ngồi ngoài cửa sổ, cũng có thể bị Ngốc Ngốc tìm ra.
Chờ sau khi quản gia rời khỏi đây, Trác Quân đứng lên.
Cuối cùng ôm quyền với Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc: "Trước tiên bởi vì muốn đạt thành mục đích mà đã lợi dụng hai người, thật xin lỗi, ở chỗ này ta xin lỗi hai người."
Mặc dù nàng ta là không có cách nào mới làm như vậy, nhưng đối với phu thê Tiêu Hàn Tranh, quả thật có lỗi.
Tiêu Hàn Tranh nói: “Chuyện đã qua cũng không cần nhắc đến."
Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc cũng chưa nói đến chuyện muốn tha thứ,
Dù trong lòng cảm thấy Trác Quân có dũng có mưu, nhưng quả thật bị nàng ta lợi dụng, cho nên không có khả năng nói không sao.
Nếu nói dễ dàng tha thứ, sau này Trác Quân lại lợi dụng bọn họ thì sao?
Bọn họ hoàn toàn không tin tưởng Trác Quân, còn phải tiếp xúc hợp tác sau này mới có thể rõ ràng được.
Chẳng qua hiện tại Trác Quân nói xin lỗi, vẫn làm cho hai người thoải mái.
Mặc kệ có thật lòng hay không, ít nhất bên ngoài người ta cũng đã tỏ thái độ biết làm người như vậy.
Trác Quân nghe được ý của Tiêu Hàn Tranh, cũng không nhắc chuyện lúc trước nữa.
Nàng ta có nỗi khổ riêng, nhưng không có nghĩa là muốn người ta bao dung tha thứ cho mình.
Nhưng nếu hai người này để cho nàng ta đi vào, tương lai có thể hợp tác thật tốt với nhau.
Rất nhanh, Ngốc Ngốc dẫn theo hậu cung của nó đi vào.
Trước tiên làm nũng với Thời Khanh Lạc một cái, lúc này mới mang ngỗng cái đi tuần tra khắp nơi.
Thấy thế Trác Quân sửng sốt một chút.
Lúc trước có nghe nói Thời Khanh Lạc nuôi một con ngỗng đen rất nổi tiếng, hôm nay vừa thấy quả nhiên không giống với ngỗng thường.
Thời Khanh Lạc cười nói: "Ngốc Ngốc của ta đến canh chừng rồi, ngươi có gì muốn nói cứ yên tâm nói đi."
Trác Quân ngẩn ra, cười gật đầu: "Được, tẩu tử."
Trước đó địch ý và không thích của nàng ta đối với Thời Khanh Lạc đã biến mất, thay vào đó là một loại thưởng thức.
Trong lòng còn có chút hâm mộ.
Hâm mộ Thời Khanh Lạc có thể sống tùy ý như vậy.
Chẳng qua cũng chỉ là hâm mộ, không có những suy nghĩ khác.
Còn về Tiêu Hàn Tranh, quả thật nàng ta rất thưởng thức loại nam nhân này.
Nhưng đã trở thành nam nhân của người khác, nàng ta không có hứng thú.
Hơn nữa, trước khi lấy được tự do, nàng ta sẽ không suy nghĩ đến chuyện tình cảm.
Tất nhiên Thời Khanh Lạc phát hiện, thái độ của Trác Quân đối với mình đã thay đổi.
Mấu chót là lần này nàng ta đã không còn thái độ không thích như lúc trước.
Nàng không nhịn được hỏi: "Ngươi có học qua cách lộ cảm xúc ra ngoài và thu liễm cảm xúc?"
Trác Quân không giấu diếm: "Vâng từ bốn tuổi ta đã bắt đầu học cái này."