Nhưng nói như vậy, lại làm không rõ được chuyện đối phương đang câu dẫn hắn ta, ngược lại mọi chuyện sẽ đều quy lên đầu hắn.
Vì thế tức giận nói: “Nếu không phải ngươi để người truyền tin cho ta, kêu ta lại đây, chủ động câu dẫn ta, ta sao có thể cầm lòng không đậu.”
Cát Xuân Như nghe hắn ta nói như vậy, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, “Ta chưa từng viết giấy gì truyền tin cho ngươi, ngươi nói dối.”
Nàng ta không viết thư gì đưa cho Trịnh Đồng Phong, lúc trước chỉ tính để nha hoàn gặp mặt hắn ta, dùng lời nhắn, chính là sợ bị người khác bắt lấy nhược điểm.
Trịnh Đồng Phong thấy nàng ta như vậy, trong lòng khinh thường.
Bà già này nhớ thương hắn ta, muốn câu dẫn, còn không thừa nhận, đẩy toàn bộ tội lên trên người hắn ta.
Còn may hắn ta chừa lại đường lui, không hủy tờ giấy đi.
Vì thế lập tức móc từ trong n.g.ự.c ra tờ giấy, “Đây là ngươi viết cho ta.”
“Mọi người có thể nhìn xem chữ viết trên này.” Hắn ta chắc chắn là Cát Xuân Như muốn câu dẫn chính mình.
“Ta nhìn xem.” Lúc này trong đó một vị phu nhân quan hệ đã từng không tệ lắm với Cát Xuân Như đi ra, duỗi tay cầm lấy tờ giấy.
Sau đó sắc mặt biến đổi, “Thật, thật sự đúng là bút tích của Tiêu phu nhân.”
Nàng ta đã từng gửi thư với Cát Xuân Như, cho nên có thể nhận ra bút tích của đối phương.
Một vị phu nhân khác cũng đã lui tới qua với Cát Xuân Như tiến lên nhìn, “Thật sự đúng, lúc trước ta thấy Tiêu phu nhân viết thiệp mời, chính là bút tích này.”
Vốn dĩ Cát Xuân Như thấy Trịnh Đồng Phong lấy ra một tờ giấy, còn không để bụng.
Nàng ta một mực chắc chắn giấy này không phải mình viết, ai cũng không thể vu khống được nàng ta, dù sao nàng ta thật sự không viết.
Còn không kịp suy nghĩ rốt cuộc là ai hãm hại mình, hay vẫn là Trịnh Đồng Phong phản bội.
Đột nhiên nghe được hai vị phu nhân nói.
Sắc mặt nàng ta thay đổi, “Không, ta không có viết, sao có thể là bút tích của ta được.”
Hai tiện nhân này sao cũng tới hãm hại nàng ta.
Nàng ta không nhịn được bước nhanh qua xem, đoạt lấy tờ giấy, khi nhìn thấy bút tích, cả người ngây ngốc ra.
Cái này thật sự đúng là bút tích của nàng ta, nếu không phải nàng ta biết mình không viết qua tờ giấy như vậy, nàng ta cũng sẽ tưởng là chính mình viết.
Tại sao lại như vậy?
Thời Khanh Lạc nhìn bộ dáng hoài nghi nhân sinh của Cát Xuân Như.
Nữ nhân này đương nhiên không nghĩ tới có người có thể bắt chước chữ viết của mình.
Thời Khanh Lạc mở miệng nói: “Ngươi đoạt lấy tờ giấy này, không phải là muốn huỷ chứng cứ chứ?”
Lời này thành công khiến Cát Xuân Như càng thêm căm hận.
Cát Xuân Như cũng không thèm che giấu hận ý trong mắt, nhìn Thời Khanh Lạc: “Là các ngươi, nhất định là các ngươi hãm hại ta.”
“Thời Khanh Lạc, sao các ngươi lại độc ác như vậy.”
“Cát tiểu nương, chính bản thân ngươi vụng trộm bị người khác bắt được, vậy mà lại muốn giá họa cho ta?”
“Hôm nay ta không mang theo nha hoàn ra ngoài, hơn nữa ta vẫn luôn ngồi ngoài đại sảnh, tới hoa viên cũng là tới cùng mọi người, mấy vị phu nhân ngoài kia đều có thể làm chứng.”
“Thì ta hãm hại ngươi kiểu gì?”
“Còn vừa rồi nếu không phải chúng ta đến đây quấy rầy, các ngươi vừa rồi lại còn đang hôn nhau, không lẽ các ngươi xem tất cả mọi người đều là đồ ngốc sao? Chúng ta cũng đâu phải không nhìn ra được.”
“Hay là do ngươi bị mọi người bắt được, cho nên đành đẩy tình lang của minh đến kinh đô phủ doãn?”
“Hắn ta cưỡng bách phu nhân tướng quân, cũng có thể bị đưa đi lưu đày.”
Đương nhiên không nghiêm trọng như vậy, là nàng cố ý doạ Trịnh Đồng Phong.
Quả nhiên, Trịnh Đồng Phong lập tức nói: “Cát Xuân Như, sao ngươi lại có thể như vậy?”
“Rõ ràng là ngươi chủ động gọi ta đến đây, câu dẫn ta, làm ta hôn ngươi, vậy mà sao bây giờ ngươi lại không nhận?”