Cát Xuân Như tưởng tượng đến lúc sự tình phát sinh như vậy, Tiêu Bạch Lê bị mọi người khinh bỉ quở trách là thứ vô liêm sỉ.
Thời Khanh Lạc cũng sẽ bị mọi người khinh bỉ, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần ý cười.
Đột nhiên, có người từ phía sau ôm lấy nàng ta.
Sau đó Trịnh Đồng Phong ở bên tai nàng ta, ái muội không thôi nói: “Tiểu mỹ nhân, để nàng chờ lâu rồi, ca ca tới đây.”
Cát Xuân Như kinh hãi, vội vàng quay đầu liền đối mặt với Trịnh Đồng Phong.
Nàng ta không nhịn xuống nói: “Ngu xuẩn, ngươi nhận sai người rồi.”
Mà lúc này đôi mắt Trịnh Đồng Phong mờ đi, hắn ta xoa nhẹ một chút, thấy rõ trước mặt là nữ nhân mình yêu.
Trên mặt còn lộ ra nét hờn dỗi như không vui.
Hắn ta vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dạng người trong lòng như vậy, tâm ngứa vô cùng.
“Tâm can, dù có nhận sai ai ta cũng sẽ không nhận sai nàng!”
“Nào, để tướng công hôn một cái.”
Nói xong hắn ta không nhịn kịp, lập tức ấn Cát Xuân Như xuống đại thụ mà hôn.
Cát Xuân Như cảm thấy gia hỏa này điên rồi, dám đối xử với nàng ta như vậy.
Bị đối phương đè nặng thân thể, nàng ta chịu đựng ghê tởm muốn đẩy người ra.
Nhưng sức lực nam nữ cách xa nhau.
Đặc biệt là hơn nữa năm nay sức khỏe của Cát Xuân Như cũng không phải rất tốt, sức lực đã yếu hơn trước rất nhiều.
Đôi tay nàng ta đặt trên vai Trịnh Đồng Phong đẩy người ra.
Từ góc độ khác nhìn thấy, nàng ta giống như đang ôm lấy Trịnh Đồng Phong thân thiết.
Mà lúc này, Nhị phu nhân đúng lúc dẫn theo mọi người lại đây.
Nhìn thấy cách đó không xa dưới gốc cây lê, một nam một nữ đang thân thiết.
Sắc mặt Nhị phu nhân thay đổi, các phu nhân khác cũng có vẻ mặt khiếp sợ, hiển nhiên không ngờ sẽ ở hoa viên nhìn thấy cảnh này.
Khuôn mặt nhỏ của cả đám nữ tử độc thân chưa lập gia đình đều đỏ rực.
Một vị ngự sử phu nhân vội bịt kín mắt nữ nhi nhà mình, tức giận nói: “Là ai không biết xấu hổ, ngay thanh thiên bạch nhật làm chuyện như vậy.”
Những người khác cũng cảm thấy quá kỳ cục.
Các nàng suy đoán có thể là đôi nam nữ đã đính hôn nào đó, ở chỗ này cầm lòng không đậu nên mới xảy ra chuyện này.
Sắc mặt Nhị phu nhân rất khó coi, bước nhanh đi tới bên kia.
“Các ngươi làm cái gì đấy!”
Một tiếng quát lớn này, Trịnh Đồng Phong và Cát Xuân Như giật nảy mình.
Trong nháy mắt Trịnh Đồng Phong cũng đã tỉnh táo lại, phát hiện mình đè nặng trên thân một nữ nhân, cũng nhớ tới vừa rồi hình như hắn ta thấy được người mình yêu.
Lúc này nghe được có người quát lớn, hắn ta vội vàng buông người ra.
Sau đó nhìn thấy một gương mặt xa lạ, người này không phải Tiêu Bạch Lê!
Nữ nhân này là ai?
Hắn ta thật sự không nghi ngờ tới tờ giấy kia, chỉ cảm thấy có thể là vừa rồi uống nhiều hai ly, không cẩn thận nhận sai người.
Đột nhiên, một vị phu nhân nhận ra Cát Xuân Như, khiếp sợ không thôi hô lên: “Tiêu phu nhân, sao lại là ngươi?”
Những người khác cũng sôi nổi nhìn kỹ đi, phát hiện đúng là Cát Xuân Như.
Mà nam tử thân thiết với Cát Xuân Như nhìn qua tuổi tác không đến hai mươi, dáng vẻ không giống với Tiêu tướng quân.
Này, này cũng quá một lời khó nói hết...
Cát Xuân Như không nghĩ tới Trịnh Đồng Phong sẽ giống như bị điên như vậy, ấn nàng ta xuống, đẩy thế nào đều đẩy không ra.
Lại đúng lúc gặp được những người này tới dạo sân, đều bị họ thấy được.
Vành mắt nàng ta lập tức đỏ bừng, bật khóc ra tới, “Hắn, hắn phi lễ cưỡng bách ta.”