Ông ta sắp không cười nổi nữa rồi: “Không cần như thế, bệnh tình của ta không quá nghiêm trọng, nhưng thái y nói là ta phải về phủ tĩnh dưỡng một thời gian.”
“Cho nên mới muốn đưa các ngươi trở về.”
“Yên tâm, đợi thêm một thời gian nữa, ta lại đưa các ngươi về phủ tướng quân.”
Tiêu Bạch Lê cười nhạo: “Thêm một thời gian nữa, không phải ông phải đi Bắc Cương sao?”
“Còn nói không phải ghét bỏ, nếu ông muốn chúng ta đi, cứ nói thẳng là tốt rồi.”
“Hà cớ gì cứ phải lấy cớ để giấu diếm như thế?”
Nang ấy đã đoán được, phụ thân cặn bã này mấy ngày nữa nhất sẽ chủ động đưa bọn họ đi.
Tuy rằng ở phủ tướng quân chèn ép phụ thân cặn bã này cũng rất thú vị, nhưng tỷ đệ bọn họ cũng nhớ mẫu thân, với ca ca, tẩu tẩu.
Cho nên cũng muốn trở về, hơn nữa phụ thân cặn bã kia cũng sẽ không để bọn họ ở lại đây.
Nếu còn không đi thì phụ thân cặn bã kai sẽ chủ động đuổi người.
“Nhị Lang, thu dọn đồ, nếu phủ tướng quân không chào đón chúng ta, chúng ta cũng không cần ở nơi này ăn vạ.”
Nhị Lang buồn bã nhìn Tiêu Nguyên Thạch: “Hóa ra Tiêu tướng quân không thích chúng ta.”
“Được, ta đi thu dọn đồ.” Sau đó vẻ mặt thể hiện sự mất mát và bi thương, xoay người rời đi.
Tiêu Nguyên Thạch nhìn bộ dáng của con trai, trong lòng có chút hụt hẫng.
Nhưng ông ta không chịu nổi hai đứa phá của và gây họa như vậy.
Ông ta giải thích: “Không phải ta không chào đón các ngươi, sau này có cơ hội ta lại đón các ngươi về sống.”
Nhưng nội tâm của hai người rất kích động, hai tỷ đệ nghĩ cuối cùng cũng có thể về nhà, hoàn toàn không để ý tới ông ta.
Nhưng nhìn qua giống như hai người thật sự bị những lời nói của Tiêu Nguyên Thạch tổn thương.
Hiếm khi Tiêu Nguyên Thạch lộ ra vẻ mặt mất tự nhiên, ông ta không khỏi nghĩ, phải chăng ông ta đã có chút quá đáng không?
Nhưng lại nghĩ đến chuyện hai người gây cho ông ta, ông ta lại hạ quyết tâm, kiên quyết muốn tiễn hai cái tai họa này đi.
Nếu không ông ta không biết phủ tướng quân sẽ đắc tội với bao nhiêu người nữa, phải bồi thường bao nhiêu tiền nữa...
Chờ hai người thu dọn xong, Tiêu Nguyên Thạch tự mình đưa hai người về Tiêu phủ.
Sau đó rất nhanh, mọi người trong Kinh thành đều nghe nói một tin tức.
Tiêu Nguyên Thạch bởi vì áy náy nên đưa nhi tử và nữ nhi về làm khách ở phủ tướng quân.
Nhưng bởi vì nhi tử cùng nữ nhi làm việc tốt, ông ta lại không đồng ý, cho nên tức giận đưa hai người trở lại Tiêu phủ.
Cũng vì vậy, Tiêu Nguyên Thạch bị mọi người mắng một trận.
Sau khi Tiêu Nguyên Thạch nghe được chuyện này, tức đến đỏ mắt.
Lần đầu tiên ông ta không nhịn được mà đập phá thư phòng.
“Nghiệp chướng, đúng là mấy đứa nghiệp chướng.”
Nếu tin tức này không phải ra Tiêu Hàn Tranh hay Thời Khanh Lạc thả ra, ông ta sẽ viết ngược tên của mình.
Ông ta đã phải tiêu nhiều tiền như vậy, mỗi ngày đều bị chèn ép và bị gài bẫy, cuối cùng vậy mà còn không được công nhận, đúng là tức chết.
Vừa mới phá thư phòng xong, người hầu liền đến báo
“Tướng quân, phu nhân đứng khóc ở ngoài cửa nói nhất định phải gặp được ngài.”
Tiêu Nguyên Thạch lập tức cảm thấy đau đầu: “Không gặp.”
Ông ta vừa nói dứt câu, Cát Xuân Như đã chạy vọt vào trong thư phòng, mặt đầy nước mắt: “Tướng quân, sao chàng có thể đối xử với ta như vậy?”
Tiêu Nguyên Thạch xoa xoa trán: “Nàng lại làm sao? Thật phiền phức.”
Cát Xuân Như cũng không rảnh lo mấy chuyện này.