Tiêu Bạch Lê cùng Nhị lang đang ở trong viện ăn thịt dê nướng.
Tiêu Nguyên Thạch vừa vào đến cửa đã ngửi thấy mùi thịt, mặt liền đen lại.
Ông ta chạy tới chạy lui hạ mình xin lỗi người khác, vậy mà hai đứa nghiệt chướng này lại ngồi đây hưởng thụ.
Nhìn thấy Tiêu Nguyên Thạch tức giận tiến vào, Tiêu Bạch Lê và Nhị lang chủ động cười, hỏi
“Tiêu tướng quân tới à, người muốn ăn chút gì không?”
Tiêu Nguyên Thạch: “...” Ăn cái rắm.
Ông ta đen mặt hỏi: “Nhị lang, hôm nay ngươi đã gây sự với bao nhiêu người?”
Nhị lang vẻ mặt vô tội nói: “Ta không trêu chọc ai nha.”
Tiêu Nguyên Thạch cười lạnh: “Vừa rồi người của phủ quận vương tìm đến cửa, nói ngươi tới đánh người nhà bọn họ, khiến cho ta phải đến thay ngươi xin lỗi và nhận sai.”
Nhị lang khó hiểu hỏi: “Tại sao phải đến nhận sai rồi xin lỗi?”
“Rõ ràng chuyện đó là tên kia làm sai, ông đường đường là đại tướng quân, tại sao lại phải khuất phục trước phủ quận vương?”
Tiêu Nguyên Thạch: “...” Đúng là tức c.h.ế.t ông ta rồi.
“Ngươi không cảm thấy mình sai sao?”
Nhị lang gật đầu: “Đúng vậy, ta hoàn toàn không sai.”
“Tên kia cũng không phải người tốt, mấy hôm trước hắn ta coi trọng thê tử của một thư sinh, nhưng muốn đi đến bắt chuyện với người ta lại bị mắng.”
“Hắn ta không nuốt trôi cục tức này, vì thế liền mua thê tử của thư sinh kia đến làm người hầu trong phủ quận vương.”
“Mọi người đều nói, gặp chuyện bất bình liền ra tay giúp đỡ, nếu ta đã gặp, đương nhiên cũng không thể mặc kệ.”
“Phủ tướng quân cũng không kém cạnh gì phủ quận vương, sao chúng ta phải sợ họ?”
Cậu còn ra vẻ thất vọng nhìn Tiêu Nguyên Thạch: “Ông vậy mà lại là đại tướng quân như vậy, dáng vẻ anh dũng g.i.ế.c địch năm đó đâu rồi?”
“Rõ ràng là người nhà bọn họ làm sai, ông lại đi nhận lỗi với bọn họ, sao xương sống lại cong nhanh như vậy?”
Cậu học theo lời tẩu tẩu, mỗi khi gặp chuyện đều nói: “Tiền phụ thân của ta là Tiêu đại tướng quân.”, cũng cảm thấy rất thú vị.
Nhưng cũng không phải làm chuyện hồ nháo gì, chỉ là gặp chuyện bất bình liền ra tay giúp đỡ.
Hơn nữa, những người đó cũng không dám chọc vào cậu, chủ yếu là do sau lưng cậu có bằng hữu của tỷ tỷ, có đại ma nữ của kinh thành Tịch Dung và tiểu ma vương Hề Duệ chống lưng.
Vì thế những người đó không dám làm gì cậu, chỉ chạy đến bắt lỗi phụ thân cặn bã kia.
Cậu cũng không ngờ rằng, phụ thân cặn bã đó lại nhận lỗi nhanh như vậy.
Tiêu Bạch Lê cũng bày ra vẻ mặt không tán đồng nhìn Tiêu Nguyên Thạch: “Đúng vậy, rõ ràng là bọn họ ức h.i.ế.p dân lành, tiểu đệ cũng không làm sai, sao ông phải xin lỗi?”
“Bọn họ muốn ồn ào thì chúng ta cũng ồn ào lên, cùng lắm thì ồn ào đến tai Hoàng thượng, dù sao chúng ta cũng là bên có lý.”
“Ông vậy mà lại nhận lỗi, thật mất mặt.”
Tiêu Nguyên Thạch hoàn toàn bị hai người nói đến nghẹn họng.
Hai đứa hỗn trướng này chuyên môn đi ra ngoài gây sự, vậy mà còn nghĩ chuyện đó hợp tình, hợp lý.
Hơn nữa những lời vừa rồi khiến ông ta vô cùng khó chịu, cái gì mà ông ta nhát gan, xương sống của ông ta lại cong nhanh như vậy, còn kêu ông ta làm mất mặt.
Hiện tại ông ta chỉ là một đại tướng quân bị cách chức, làm sao có thể so sánh được với phủ quận vương?
Dù phủ quận vương không có quá nhiều quyền hành, nhưng cũng là hoàng thân quốc thích.
Ông ta không muốn gây thù chuốc oán khắp nơi ở kinh thành, rốt cuộc ông ta vẫn mong muốn lập được công trạng để có thể trở về kinh thành.
“Các ngươi xen vào việc của người khác làm gì, các ngươi thật sự quan tâm sao?”
Nhị Lang hỏi ngược lại: “Không lẽ nhìn thấy kẻ yếu bị ức hiếp, không nên quản sao?”
Tiêu Nguyên Thạch tức giận cười một tiếng: “Các ngươi có năng lực quản sao?”
Nhị Lang hợp tình hợp lí nói: “Còn không phải vẫn Tiêu tướng quân ông sao?”