Không chỉ có Tiêu Nguyên Thạch nghĩ thế, mà đại bộ phận mọi người trên triều đình cũng có suy nghĩ như thế.
Đồng thời cũng kinh sợ lực ảnh hưởng của Thời Khanh Lạc với hoàng đế.
Lần này nàng lại dâng lên phương pháp gì đấy? Thế mà có thể khiến hoàng đế đày Tiêu Nguyên Thạch đi.
Thời Khanh Lạc nghe nói suy đoán của các đại thần trong triều, trợn trắng mắt, lần này là nàng cõng nồi đó?
Nàng tự kiểm điểm lại mình, có phải lúc trước đã khiến cho sư phụ cõng nồi nhiều lần rồi nên đến lượt nàng phải đi cõng nồi một trận không…
Hôm nay, Thời Khanh Lạc dẫn Thanh Thanh đi ra ngoài ăn cơm chiều với mấy người Hề Duệ.
Tiêu Hàn Tranh đi ngoài với Hầu lão.
Lúc nàng đến, mấy người đã tới rồi.
Chuyện khiến nàng có chút bất ngờ là Kỳ Y Dương không ngờ cũng ở đây.
Hề Duệ chủ động cười kéo ghế cho Thời Khanh Lạc: “Khanh Lạc ngồi xuống đi.”
Thời Khanh Lạc nhướng mày, nói đùa: “Không có chuyện gì lấy lòng tức có ý đồ, các người đang tổ chức Hồng Môn Yến à?”
Hề Duệ cười nói: “Nói cái gì đấy, ta đây là bội phục ngươi.”
Ở bên cạnh Lương Hữu Tiêu cũng chế nhạo: “Chúng ta mà dám tổ chức Hồng Môn Yến cho ngươi sao? Hôm nay tổ chức, ngày mai nói không chừng chúng ta đã bị sung quân đày ra Bắc Cương.”
Thời Khanh Lạc thật muốn đỡ trán, xem ra mọi người đều cho rằng chuyện của phụ thân cặn bã là do nàng làm, cái nồi này thật lớn
Nàng tức giận nói: “Thật sự cảm ơn các ngươi xem trọng ta như vậy.”
Lương Hữu Tiêu sáp lại gần hỏi: “Khanh Lạc, lần này ngươi dâng phương pháp gì lên vậy?”
Chuyện này làm cho bọn hắn rất tò mò.
Thật ra, không chỉ có bọn họ tò mò, mà người xung quanh cũng rất tò mò, ai bảo hoàng đế không tiết lộ chút nào chứ.
Cũng không may, trên đường bọn họ đến đây gặp Kỳ Y Dương.
Người này nghe nói bọn họ muốn ăn cơm với Thời Khanh Lạc, mặt dày muốn đi theo đến đây.
Không phải cũng muốn biết Thời Khanh Lạc đã dâng phương pháp gì sao.
Thời Khanh Lạc chỉ biết là như thế.
Nàng cũng không giấu diếm: “Phương pháp làm cao su.”
Lúc trước, sau khi nói xong phương pháp với hoàng đế, nàng cũng thử hỏi thăm hoàng đế một chút, có thể nói phương pháp này ra ngoài được không.
Sau đó, mấy người bạn của nàng có thể đi tìm cây cao su, cạo mủ cao su mang về dùng được hay không.
Hoàng đế cũng đồng ý, nên nàng cũng không kiêng kỵ cái gì.
Vẻ mặt của mấy người Lương Hữu Tiêu đều tò mò: “Cao su là đồ chơi gì thế?”
Thời Khanh Lạc muốn kinh doanh thì chắc chắn thứ đó không tệ.
Thời Khanh Lạc trả lời: “Có thể làm đế giày gì đó, còn có thể…”
Nàng nói lại công dụng đã nói với hoàng đế ra.
“Đúng rồi, đợi cao su về rồi, ta còn có thể làm ra một loại xe một mình lái, thuận tiện hơn ván trượt nhiều.”
Ván trượt đều có rồi, xe đạp thì không thể thiếu được.
Trước khi không có cao su, bây giờ có thể dùng làm lốp xe đạp rồi, có thể kinh doanh nữa.
Mấy người nghe lời của nàng, ánh mắt cũng sáng rực lên: “Chỉ nghe đã cảm thấy tốt rồi!”
Hề Duệ hỏi: “Cao su này phải làm thế nào? Ngươi làm ra được rồi sao?”