Y cũng sẽ không lại rối răm cuối cùng mấy thứ này thật sự do lão thần tiên truyền lại, hay là do Thời Khanh Lạc tự nghĩ ra.
Hoàng đế cười cười: “Thỉnh thoảng giả vờ ngốc cũng không phải chuyện xấu, ngươi nên học theo đi,”
Ngài rất vừa lòng với Thái tử, cho nên vẫn luôn dẫn theo bên cạnh để dạy dỗ nuôi nấng.
Hơn nữa, ngài từng là con của chính thê, đệ đệ thiếu chút nữa bị thứ tử ép chết, cả chuyện ngôi vị hoàng đế cũng sắp bị rớt khỏi tay.
Ngài càng muốn duy trì dòng chính, trừ khi Thái tử là bùn nhão trác không được tường, nếu không ngôi vị hoàng đế tương lai này vẫn không đến lượt mấy đứa con thứ ngồi.
Cũng bởi vậy, ngài cũng rất phản cảm với hành động của Tiêu Nguyên Thạch.
Hành động này chẳng khác nào với phụ hoàng của ngài, sủng thiếp diệt thê.
Thậm chí, càng quá đáng hơn, chỉ vì một nữ nhân mà ngay cả đích trưởng tử trưởng nữ đều có thể bỏ và tính kế, đúng là quá kỳ cục.
Đột nhiên, ngài hỏi: “Ngươi nói, qua đoạn thời gian nữa trẫm đẩy Tiêu Nguyên Thạch Bắc Cương thì thế nào?”
Thái tử ngẩn người, y không trả lời ngay mà suy nghĩ một chút.
Sau nửa ngày, y lại hỏi ngược lại: “Phụ hoàng muốn dùng Tiêu Nguyên Thạch câu cá sao?”
Trong mắt hoàng đế lại nhiều thêm ý cười hài lòng: “Đúng vậy.”
Trẫm nghi ngờ Tiêu Nguyên Thạch sẽ không cam lòng cứ đưa bản đồ kho báu ra như vậy, tám chính phần ở trong tay còn giữ một bản.”
“Mà đệ đệ tốt kia của trẫm, chưa chắc không biết chuyện trong tay của Tiêu Nguyên Thạch có giấu bản đồ kho báu.”
“Cho nên, không bằng khiến Tiêu Nguyên Thạch đi Bắc Cương, để con cá kia mắc câu, đồng thời nhìn xem bọn chúng có thể hợp lực đi tìm đến nơi giấu kho báu hay không.”
Lương Hành Thần giật mình: “Phụ hoàng, ý của ngài là Tiêu Nguyên Thạch có thể vì giấu bản đồ kho báu mà đầu quân vào Cẩm vương?”
Hoàng đế lắc đầu: “Không chỉ việc giấu bản đồ kho báu, mà còn bởi vì tiền đồ của ông ta bị hủy hoại do mấy chuyện xảy ra gần đây, dường như đi không xa nữa.”
Ngài không thích dùng loại đại thần như thế, ngay cả con mình sinh ra cũng lạnh nhạt và vô tình như vậy, ai biết được ngày nào đó ông ta có thể trở tay đ.â.m cho hoàng đế như ngài một d.a.o hay không.
Hơn nữa, ngài đã điều tra được, vị Hoàng đệ của ngài cũng có rất nhiều lần lén lút muốn mượn sức Tiêu Nguyên Thạch.
Tiêu Nguyên Thạch cũng bí mật tiếp xúc với Cẩm vương, nhưng tạm thời không có đạt được thành quả gì.
Chuyện này chứng minh, Tiêu Nguyên Thạch đang để lại một con đường lui.
Hoàng đế cười lạnh, nếu Tiêu Nguyên Thạch có hai lòng, thì ngài sẽ thành toàn cho đối phương.
“Đương nhiên, nếu cuối cùng ông ta vẫn lựa chọn không phản bội trẫm, nhìn lại công lao nhiều năm ông ta lập ra, trẫm cũng sẽ cho ông ta một kết quả tốt.”
Ngài khác với phụ hoàng, đại thần có công với mình cũng sẽ không vì kiêng kị hoặc không vui mà đuổi tận g.i.ế.c tuyệt.
Nếu Tiêu Nguyên Thạch về Bắc Cương, cho dù có liên quan đến Cẩm vương, nhưng chỉ cần không thật sự phản bội ngài, ngài có thể dễ dàng tha thứ.
Nếu tìm được kho báu, Tiêu Nguyên Thạch chủ động tới báo tin, ngài cũng sẽ không bỏ đi công lao của đối phương.
Cho dù không trọng dụng như trước, nhưng không ngại cho ông ta một tước vị thể hiện ân sủng.
Nhưng nếu Tiêu Nguyên Thạch dám phản bội ngài, vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Lương Hành Thần nghe được ý trong lời nói của phụ hoàng.
Xem như phụ hoàng cho Tiêu Nguyên Thạch một cơ hội cuối cùng.
Cuối cùng có thể c.h.ế.t yên lành, có thể nắm chặt cơ hội này được hay không, thì phải dựa vào Tiêu Nguyên Thạch rồi.
Thật ra, y cũng không xem trọng chuyện này.
Dù sao, y biết Tiêu Nguyên Thạch là loại người coi trọng quyền lợi, bây giờ bị cướp mất chức vị ở bộ binh, còn phải về nhậm chức ở Bắc Cương, đáy lòng sao không có oán hận được?
Hơn nữa, nếu thật sự có lòng trung, thì làm sao vẫn giấu bản đồ kho báu ở trong tay?
Hành động này muốn làm gì? Tự đi tìm, hay là cầm cho Cẩm vương?
Đương nhiên, mấy thứ này phụ hoàng cũng đoán được, cho nên mới đi thử nghiệm để chứng thực.
“Phụ hoàng, nếu Tiêu Nguyên Thạch thật sự đầu quân Cẩm vương, Cẩm vương phản thì làm sao?”