Cát Xuân Di bị Thời Khanh Lạc chọc tức giận không ít.

Nàng ta còn nghĩ làm sao thể tiếp tục phản công, lại tiếp tục bị người trong lòng thọc cho một dao.

Lương Hành Thiều nghiêng đầu đánh giá nàng ta một lần: “Đúng thật là quá gầy. Sau này vẫn nên ăn nhiều một chút, không cần tiết kiệm vì ta.”

Cát Xuân Di nghe được lời này, mặt cũng nhanh chóng tái đi.

Nàng ta rất muốn hỏi Nhị hoàng tử, cuối cùng ai mới là nữ nhân của ngài!

Sao luôn nói chuyện giúp cho Thời Khanh Lạc, tức c.h.ế.t nàng ta mà.

Nhưng nàng ta lại không dám vô lễ, chỉ có thể miễn cưỡng cười đùa: “Vâng, thiếp sẽ cố gắng.”

Nàng ta cũng không đồng ý câu nói của Thời Khanh Lạc, nàng ta cảm thấy dáng vẻ yếu ớt đón gió của mình càng xinh đẹp hơn.

Thời Khanh Lạc nhìn Cát Xuân Di không phục, nói trắng ra: "Nếu ngươi cảm thấy mình bị uất ức, có thể không cần ép uổng mình như vậy."

Rồi lại nói với Nhị hoàng tử: "Nhị hoàng tử, người ta thích lấy gầy làm cái đẹp, ngươi cũng đừng ép uổng người ta làm chi."

Nhị hoàng tử: "..." Không phải mới vừa rồi là do nàng đề nghị sao? Còn trách ta?

Nhưng hắn ta vẫn nghe theo lời của Thời Khanh Lạc nói: "Vậy thôi, ta đây cũng không ép."

Quay đầu nói với Cát Xuân Di: "Nếu ngươi không muốn ăn cũng không sao."

Tiếp theo đó bổ sung thêm một câu: "Tuy rằng ta càng thích béo một chút. Thật ra, Thời Khanh Lạc như vậy cũng rất tốt."

Cát Xuân Di: "..." Nàng ta có chút bị sụp đổ, rốt cuộc nam nhân này đang đứng ở bên nào vậy?

Nhưng trên mặt nàng ta lại không thể hiện ra ngoài: "Thiếp không có ép mình, tại Tiêu nương tử hiểu nhầm. Thiếp sẽ học theo Tiêu nương tử." Có chút cắn răng nghiến lợi.

Thời Khanh Lạc lập tức lắc đầu: "Đừng, ta chính là ta, ta có một không hai, cũng không cần có người khác bắt chước. Tướng công của ta sẽ không vui."

Tiêu Hàn Tranh vuốt cằm, cười nói: "Đương nhiên, nương tử của ta là có một không hai, Cát trắc phi vẫn đừng học, nếu không sẽ thành bắt chước vụng về đấy."

Cát Xuân Di: "..." Ai thích học theo Thời Khanh Lạc chứ.

Mấy người Hề Duệ cũng cười theo, nói: "Đúng đấy, Khanh Lạc của chúng ta chỉ có duy nhất trên thế gian này, người nào học người đó xấu."

Ngay cả Lương Hành Ngọc và Kỳ Y Dương đều gật đầu:"Thời Khanh Lạc đúng thật là có một không hai."

Có một không hai một bụng đầy suy nghĩ xấu xa và miệng độc...

Cát Xuân Di không nhịn được nữa, đôi mắt lại đỏ lên, nàng ta nhìn về Nhị hoàng tử dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Thật sự muốn Nhị hoàng tử mở miệng trách cứ mấy người kia.

Dù sao, họ cũng đánh vào mặt nàng ta, tương tự đánh vào mặt của hắn ta.

Nhưng ai ngờ, Lương Hành Thiều còn khen, gật đầu: "Đúng thật như vậy."

Nữ tử như Thời Khanh Lạc, hắn ta chỉ từng thấy một người, đúng thật là có một không hai.

Chỉ tiếc đã trở thành vợ của người khác, Tiêu Hàn Tranh này thật sự rất có phúc.

Cát Xuân Di: "..." Hoàn toàn muốn sụp đổ, nam nhân chó má này.

Thời Khanh Lạc nhìn dáng vẻ nghi ngờ cuộc sống của Cát Xuân Di, dáng vẻ sắp sụp đổ có chút muốn cười.

Không thể không nói, Nhị hoàng tử đúng là thẳng nam sắt thép, không biết nói chuyện chút nào, mỗi câu đều xát muối vào lòng của nữ nhân.

Cũng may tướng công của nàng là Tiêu Hàn Tranh, nếu lỡ lấy được loại người như Nhị hoàng tử, có lẽ nàng sẽ không nhịn được bổ đầu chó của hắn ta ra.

Thời Khanh Lạc lại xấu xa nhìn Cát Xuân Di: "Đúng rồi, Cát trắc phi, đúng dịp ta có một chuyện muốn hỏi ngươi."

Cát Xuân Di có dự cảm không lành, nàng ta vô cùng muốn nói, ngươi đừng hỏi.

Nhưng Lương Hành Ngọc lại tò mò, tiếp lời: "Hỏi cái gì?"

Thật ra, hắn ta cố ý muốn xem náo nhiệt.

Thời Khanh Lạc chớp mắt một cái: "Cát trắc phi ở lâu trong phủ tướng quân như vậy, gọi cha chồng của ta là thúc thúc, hay là tỷ phu vậy?"

"Phụt!" Lần này, Lương Hành Ngọc không nhịn được nữa, phun hết rượu trong ly ra.

Thật đúng là mẹ nó, nữ nhân này quá xấu xa.

Kỳ Y Dương: "..." Nữ nhân này là ma quỷ sao?

Mấy người Hề Duệ cũng muốn bật cười, đúng là Thời Khanh Lạc.

Sắc mặt của Cát Xuân Di hoàn toàn cứng đờ ra, mắt đỏ hồng trừng mắt nhìn Thời Khanh Lạc: "Tiêu nương tử, ngươi đừng khinh người quá đáng."

Hiện tại, nàng ta chỉ cảm thấy rất khó thở, dù sao Tiêu Nguyên Thạch thật sự là thúc thúc của tỷ muội bọn họ.

Lúc tỷ tỷ vẫn chưa gả cho Tiêu Nguyên Thạch, các nàng đều gọi ông ta là thúc thúc...

Có lẽ nàng ta cũng không cho rằng tỷ tỷ làm sai, tỷ tỷ với tỷ phu yêu nhau ở cùng nhau thì sai chỗ nào? Cũng không phải thúc cháu ruột thịt gì.

Vốn dĩ Tiêu mẫu chính là vật cản, nên phải tự mình hiểu mà nhường đường chứ.

Không ngờ Thời Khanh Lạc lại ghi hận hai tỷ muội nàng ta như vậy.

Đúng thật là hơi quá đáng.

Thời Khanh Lạc nhìn thấy dáng vẻ tức giận và bất bình của Cát Xuân Di, chỉ cảm thấy buồn cười.

Nữ nhân này có lẽ chưa từng cảm giác tỷ tỷ mình làm sai, cho nên mới không cảm thấy xấu hổ, mà chỉ tức giận nàng đã vạch trần chuyện này.

Nàng nhướng mày: "Ta hỏi ngươi xưng hô như thế nào mà thôi, sao ngươi lại nói ta quá đáng rồi? Sao ngươi lại dùng thành ngữ loạn như thế? Ta chỉ là một thôn phụ không có học, ngươi một trắc phi của hoàng tử thế mà cũng không biết sao."

Nàng lại nói với Nhị hoàng tử: "Nhị hoàng tử, ta đề nghị sau khi các ngươi về phủ nên cho trắc phi của mình học chữ với thành ngữ nhiều một chút, nếu không lại dùng ngôn ngữ sai, người ta cười cũng là cười ngươi đấy."

Lương Hành Thiều: "..." Nữ nhân này vĩnh viễn điều có nhiều lý do như vậy.

Hắn ta gật đầu: "Được, ta sẽ mời một phu tử đến dạy cho nàng ta"

Chỉ với mặt nhanh mồm nhanh miệng, Cát Xuân Di đã thua Thời Khanh Lạc nhiều rồi, học thêm chút gì đó cũng tốt.

Cát Xuân Di: "..." Lần này, nàng ta thật muốn khóc.

Nhị hoàng tử có phải bị Thời Khanh Lạc cho uống mê hồn dược rồi không?

Mà hiển nhiên, Thời Khanh Lạc cũng không muốn bỏ qua cho nàng ta: "Cho nên, Cát trắc phi, cuối cùng ngươi gọi thúc thúc hay là gọi tỷ phu thế?"

Mấy người Lương Hành Ngọc cũng có chút tò mò: "Cát trắc phi, ngươi nhanh trả lời đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play