Cát Xuân Di thật muốn cào mặt của hai người Thời Khanh Lạc này, hai nữ nhân này thật thích bắt nạt người khác.
Nàng ta nhìn về phía Nhị hoàng, tử uất ức vô cùng, nói: “Điện hạ, ta, ta khóc không được.”
Cũng chính là tố cáo Thời Khanh Lạc và Tịch Dung.
Để Nhị hoàng tử nhìn xem hai tiện nhân này có bao nhiêu kiêu ngạo và ngang ngược, thế mà dám khinh thường nữ nhân của hắn ta như vậy.
Đáng tiếc, Lương Hành Thiều đã không thích nàng ta rồi, bây giờ còn đang rất có hứng thú với Thời Khanh Lạc, lại càng không dám đắc tội với Tịch Dung đang được sủng ái.
Cho nên, Cát Xuân Di hoàn toàn giống như đang liếc mắt đưa tình với một tên bị mù.
Hắn ta cười cười nói: “Không khóc nổi thì thôi.”
Sao hắn ta lại không nhìn ra, Thời Khanh Lạc với Tịch Dung đang cố ý bắt bẻ Cát Xuân Di.
Nhưng nếu hôm nay đã dẫn người tới, thì hắn ta cũng không nghĩ đến việc che chở cho Cát Xuân Di.
Nếu không, làm sao hắn ta lại đồng ý lời mời.
Hắn ta lại nhìn mấy người Thời Khanh Lạc nói: “Gọi món ăn đi, hôm nay ta mời khách!”
Tuy Thời Khanh Lạc nói mình mời khách, nhưng làm gì có đạo lý để nữ nhân tiêu tiền mời khách được.
Thời Khanh Lạc sao không nhìn ra chủ nghĩa đại nam tử của Nhị hoàng tử chứ.
Nàng cũng không kiểu cách, cười nói: “Nếu ngươi đã muốn mời khách, ta đành nhường cho ngươi.”
Nhị hoàng tử gật đầu: “Ừ, ta mời khách.”
Hề Duệ cười khẽ nói: “Xem ra, hôm nay ta có thể ăn ké rồi.”
Sau đó lại gọi mấy món mà lúc trước gọi bị Kỳ Y Dương ngăn lại.
Lương Hữu Tiêu với Tịch Dung cũng không khách sáo.
Ngay cả Kỳ Y Dương cũng theo mọi người chọn rất nhiều món ăn đắt.
Cũng hết cách rồi, ngày đó lúc gã ta đi tính tiền chỉ thiếu điều khóc mà thôi.
Hôm nay đã có Nhị hoàng tử nhà giàu bao trọn gói, đương nhiên gã ta không khách sáo rồi.
Lương Hành Ngọc thấy thế: “…” Cảm giác như biểu ca luôn luôn bị đám người kia làm lệch.
Hơn nữa, trước kia mấy người Hề Duệ làm cái gì cũng có tác phong rõ ràng, tám chín phần mười do Thời Khanh Lạc dạy…
Lương Hành Thiều không thiếu tiền như Kỳ Y Dương, trái lại không thành vấn đề.
Hắn ta nhìn Thời Khanh Lạc khoác lên chiếc áo lông hồ ly màu đỏ lửa, càng tôn lên sự linh động và xinh đẹp của nàng.
Hơn nữa hắn ta phát hiện, mỗi một lần nhìn thấy Thời Khanh Lạc, hình như càng xinh đẹp hơn.
Hắn ta nghĩ như vậy, cũng nói như vậy: “Áo lông này của nàng làm nổi bậc nét đẹp của nàng.”
Thời Khanh Lạc cười nói: “Đương nhiên rồi, chiếc áo này là do tướng công của ta cố ý bảo người ta làm cho ta đấy. Tướng công của ta có phải rất có mắt nhìn đúng không?”
Nhị hoàng tử: “…” Đột nhiên cảm thấy chút nhói lòng, không muốn nghe Thời Khanh Lạc khen tướng công.
Thời Khanh Lạc lại cười ha ha nói: “Đương nhiên, cũng tại vì vẻ ngoài ta cũng xinh đẹp rồi.”
Thật ra nàng cũng cảm thấy mình xinh đẹp, vậy nên phải tự kỷ một chút chứ không nên khiêm tốn làm gì.
Chăm sóc gần một năm, dùng mỹ phẩm dưỡng da, mặt nạ mình tự làm, uống nước linh tuyền, nàng đã không còn vàng vọt xanh xao nữa.
Bắt đầu phát triển thành người đẹp chân dài da trắng nõn như kiếp trước.
Hiện tại còn tệ hơn kiếp trước rất nhiều, đợi sau chăm sóc xong thì có thể xinh đẹp hơn kiếp trước.
Kỳ Y Dương đang uống một ngụm trà thiếu điều muốn phun ra: “Khụ khụ…”
Nữ nhân này còn có thể tự khen mình đến mức nào đây?
Lương Hành Ngọc cũng chỉ nhớ…
Trái lại Nhị hoàng tử, lúc trước Thời Khanh Lạc cũng có nói mấy lời tương tự như vậy với hắn ta, cho nên cũng không kinh ngạc nhiều lắm.
Chỉ cảm thấy Thời Khanh Lạc thật sự thú vị.
Còn về phần đám người Hề Duệ, đã hoàn toàn miễn địch.
Thật ra bây giờ không chỉ có Thời Khanh Lạc, mà ngay cả Tịch Dung cũng thường xuyên khoe khoang một câu như thế.