Thật ra sau khi Tiêu mẫu đánh xong mắng xong, hai chân có chút nhũn ra, trong lòng cũng nhịn không được mà khẩn trương.
Nhưng nghe được tiếng cổ vũ của mấy đứa con, lại quay đầu nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của con dâu, nháy mắt có sức lực trở lại.
Tiêu Nguyên Thạch hoàn toàn không nghĩ tới Khổng thị cũng dám đánh mắng ông ta.
Càng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng hung hăn của bà như vậy.
Trong đầu ông ta có chút rối loạn, sau đó nhịn không được đen mặt, trên người tản ra sát khí, “Ngươi dám đánh ta?”
Trên đời này ông ta chỉ bị Tiêu lão thái thái tát qua, nhưng đó là thân nương của ông ta.
Khổng thị là người thứ hai dám tát ông ta, còn là nữ nhân ông ta đã từng xem thường.
Điều quan trọng là còn làm trò hề trước mặt nhiều người như vậy.
Tiêu Nguyên Thạch từng lên chiến trường, sát khí vừa phát ra, chân Tiêu mẫu lại có chút mềm nhũn.
Tiêu Hàn Tranh thấy thế không kiềm được muốn đi lên trước.
Thời Khanh Lạc kéo hắn một chút, lắc đầu với hắn, sau đó tự mình đi lên.
Tuy rằng đoạn hôn, nhưng luôn có những người thích xài tiêu chuẩn kép, tiểu tướng công là nhi tử của phụ thân cặn bã, tiếp đó còn phải thi hội, không cần thiết ở trước mặt mọi người trực tiếp đối nghịch với phụ thân cặn bã.
Vẫn là để nàng đi lên.
Nàng tiến lên phía trước, nắm lấy cánh tay Tiêu mẫu, nhướng mày nhìn về phía phụ thân cặn bã, “Như thế nào, ông còn muốn đánh mẹ chồng của ta sao?”
"Mẹ chồng của ta có đánh sai mắng sai không?”
“Các ngươi đã từng dùng chuyện xảy thai vu oan hãm hại mẹ chồng ta, ông vì nữ nhi của nghĩa đệ, muốn biếm mẹ chồng của ta từ thê làm thiếp, cuối cùng mẹ chồng ta không có biện pháp đành tự hạ mình thành toàn cho các ngươi.”
“Ta chỉ muốn hỏi tiền cha chồng ông, mẹ chồng của ta có oan uổng các ngươi sao?”
Thời Khanh Lạc mới không sợ sát khi phát ra từ trên người của phụ thân cặn bã, ngược lại càng thêm khí thế hỏi vặn trở về.
Tiêu mẫu được con dâu nắm lấy tay, đột nhiên chân không mềm nữa, cũng không thấy khẩn trương.
Bà cũng đúng lý hợp tình nói: “Đúng vậy, ta có oan uổng các ngươi sao?”
“Chất nữ này của ngươi , lúc trước còn mua chuộc lang trung, cho nhi tử ta dùng phải độc dược tương khắc, thiếu chút nữa làm nhi tử ta sốt cao không lùi tưởng như sắp chết.”
“Nàng ta đã có tiền án ở huyện thành, ta nở mặt ngươi là cha tiền nhiệm của đám Tranh Nhi, mới không báo quan để cho các ngươi ngồi tù, đánh như vậy là nhẹ rồi..”
Nói xong lời này bà lại cảm thấy tức giận.
Bà lại trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên Thạch, “Tên cặn bã ngươi, uổng làm cha, chính mình làm ra nhiều chuyện không biết xấu hổ như vậy còn dám có mặt mũi nói con dâu của ta, sao mà mặt ngươi lại lớn như vậy chứ?”
Sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch càng khó coi, “Các ngươi làm càn!”
Khổng thị đúng thật là bị đứa con dâu này dạy hư rồi.
Trước kia là nữ nhân nhu nhược dịu ngoan, một năm không gặp đã hoàn toàn biến thành con cọp mẹ hung hãn.
Thời Khanh Lạc cũng trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên Thạch, “Tiêu tướng quân thật uy vũ quá, chẳng qua mẹ chồng của ta chỉ bóc trần những chuyện ghê tởm các ngươi làm, ông còn hung dữ cái gì.”
“Thế nào, các ngươi dám làm, còn không cho người ta nói?”
“Ông lại không phải kinh đô phủ doãn, còn có thể quản chúng ta nói chuyện sao?”
“Hay là bắt đầu từ khi nào Tiêu đại tướng quân đã ngồi lên vị trí trên cả kinh đô phủ doãn?”
“Chúng ta không đi cáo trạng ông đã không tồi, ông còn uy h.i.ế.p chúng ta.”