Lương Hành Ngọc lập tức phản ứng lại, cười nhạo nói: "Thật đúng là giỏi tính kế."
Hắn ta lại nói, "Có một người tỷ tỷ như thế, sợ là nàng ta cũng không phải cái loại tốt lành gì."
Lương Hành Thiều gật đầu, "Nàng ta muốn chơi, vậy ta sẽ chơi với nàng ta."
Dám tính kế hắn ta, vậy hắn ta sẽ để nàng ta biết, rốt cuộc hoa hồng có bao nhiêu gai.
Hai người đi tới một tửu lâu, nơi này là sản nghiệp của Lương Hành Thiều.
Sau khi tiến vào phòng, Tiêu Nguyên thạch đã ngồi ở bên trong đợi một được một lúc.
Lương Hành Thiều chính là cố ý để ông ta chờ.
Tiêu Nguyên Thạch lập tức đứng dậy chào hỏi hai người, "Gặp qua Nhị điện hạ, Ngũ điện hạ!"
Lương Hành Thiều thản nhiên nói: "Tiêu Tướng quân mời ngồi."
Tiêu Nguyên Thạch phát hiện sắc mặt Nhị hoàng tử khó coi, trong lòng có một loại dự cảm xấu.
Ông ta hỏi: "Nhị điện hạ, ngài đột nhiên tìm ta tới, có việc gì sao?"
Lương Hành Thiều lấy đồ mà ám vệ điều tra được từ trong áo ra đưa tới.
"Tiêu Tướng quân, ngươi xem cái này một chút."
Tiêu Nguyên thạch nhận lấy nhìn một lần, sắc mặt không khỏi thay đổi.
Đây là chuyện ông ta không ngờ đến.
Trái lại ông ta có nghe thê tử nói, tìm một gia đình tốt cho nữ nhi.
Trưởng tử Trịnh đại nhân chủ sự tứ phẩm binh bộ.
Lúc ấy ông ta vẫn tương đối hài lòng, nữ nhi đã cùng ông ta đoạn tuyệt quan hệ mà vẫn có thể gả vào Trịnh gia, xem như trèo cao.
Ông ta cũng cho rằng lần này thê tử thật lòng tìm một nhân duyên tốt cho nữ nhi của mình.
Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, bên trong còn ẩn giấu những này.
Sau khi ông ta xem xong, bất đắc dĩ nói với Nhị hoàng tử: "Ta không biết những chuyện này."
Nhị hoàng tử nhìn ra được ông ta không có nói láo, "Cho nên chúng ta đều bị lừa."
"Đây rõ ràng không phải là mượn sức, thê tử ngươi làm như vậy là muốn cho phu thê Tiêu Hàn Tranh hận c.h.ế.t chúng ta."
"Hơn nữa chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân cũng quá thấp kém, muội muội Tiêu Hàn Tranh liếc mắt một chút đã nhìn ra."
Hắn ta châm chọc, "Ngươi đúng thật là có một thê tử tốt, ra tay một cái đã muốn đẩy nữ nhi của ngươi vào hố lửa."
"Tuy rằng đã đoạn tuyệt quan hệ, nhưng huyết mạch vẫn còn đó chung quy vẫn là cha con."
"Tiêu Tướng quân, ngươi trở về suy nghĩ cho thật kỹ."
"Trước mắt tạm thời chúng ta đừng liên lạc."
Sau khi nói xong, cũng không đợi Tiêu Nguyên Thạch giải thích hoặc là nói cái gì, hắn ta lại dẫn Lương Hành Ngọc trực tiếp rời đi.
Tiêu Nguyên Thạch nhìn Nhị hoàng tử cứ như vậy phất tay áo rời đi, sắc mặt cũng trầm xuống.
Ông ta gấp tờ giấy của Nhị Hoàng tử lại, bỏ vào trong áo sau đó trở về phủ tướng quân.
Trực tiếp đến thẳng viện tử của Cát Xuân Như.
Cát Xuân Như đang xem sổ sách, đoạn thời gian gần đây bởi vì chuyển phần lớn tiền bạc giúp đỡ cho muội muội và đệ đệ, cho nên chi tiêu của phủ tướng quân phải cắt giảm không ít.
Số tiền còn lại ít đến nỗi không đủ để phát tiền hằng tháng cho nha hoàn và gã sai vặt.
Nhưng nàng ta lại không muốn dùng tiền riêng để bù vào, cũng không dám hỏi xin tiền Tiêu Nguyên Thạch.
Tháng trước nàng ta cũng chỉ phát một nửa tháng tiền lương, nếu tháng này lại phát một nửa, sợ nô bộc của phủ tướng quân lén ở sau lưng nói ra nói vào.
Cũng bởi vậy nên có chút khó khăn.
Thấy Tiêu Nguyên thạch đi tới, nàng ta lập tức khép sổ sách lại, cười đứng lên, "Tướng quân đã về."
Tiêu Nguyên Thạch trầm mặt ngồi xuống.
Cát Xuân Như đi đến phía sau ông ta, săn sóc xoa bóp vai cho ông ta, "Ai chọc chàng không vui sao."