Kỳ Y Dương và Lương Hành Ngọc trở lại kinh thành.
Lương Hành Ngọc nghỉ ngơi hai ngày thì đi tìm Nhị ca, nói chuyện xảy ra ở phủ thành.
Sau khi Lương Hành Thiều nghe xong, vẻ mặt một lời khó nói hết.
"Y Dương này cũng quá mất mặt, còn may Thời Khanh Lạc đã đồng ý sẽ không nói cho đám người Hề Duệ."
Nếu không, mang trên mình cái danh hái hoa tặc, cuộc đời biểu đệ hắn ta xác định tàn rồi.
Lương Hành Ngọc gật đầu, quả thực rất mất mặt.
Dù sao hắn ta cũng tận mắt chứng kiến.
Hắn ta lại nói: "Nhị ca, ngươi để cho người ta đi thăm dò một chút chuyện của Trình gia, còn có Cát Xuân Như kia có phải đã lén lút điều tra vài nam tử chưa lập gia đình hay không."
Lương Hành Thiều gật đầu "Bây giờ ta sẽ sai người đi điều tra thử."
Muốn tra một chút chuyện của Trình gia và Cát Xuân Như, cùng ngày đã có thể ra kết quả, vì vậy Lương Hành Ngọc không rời đi.
Hơn hai canh giờ sau, người được phái đi điều tra đã trở về.
"Điện hạ, thuộc hạ tra được Trịnh Đồng Phong đúng thật là đang thích một nữ tử thanh lâu, còn chuộc người ra nuôi dưỡng ở bên ngoài."
"Trịnh Đồng Phong còn đồng ý với nữ nhân kia, nhất định sẽ nạp vào cửa, để nàng ta sinh thứ trưởng tử."
"Sau đó lại nghĩ biện pháp đưa nàng ta trở thành chính thê, để con của nàng ta biến thành đích trưởng tử.”
Lúc gã đi tìm hiểu, vừa vặn trong lúc vô tình nghe được cuộc đối thoại của Trịnh Đồng Phong cùng với nữ nhân kia.
Sắc mặt Lương Hành Thiều có chút khó coi, "Còn Cát Xuân Như thì sao?"
Ám vệ trả lời: "Đúng là Cát Xuân Như có đi điều tra mấy người, sau đó cũng điều tra ra được chuyện Trịnh Đồng Phong đang nuôi dưỡng một nữ tử thanh lâu ở bên ngoài."
"Trong số tất cả người điều tra, nàng ta cố tình chọn Trịnh Đồng Phong, người không đáng tin, nhân phẩm kém nhất."
Lương Hành Thiều nhịn không được, trực tiếp ném chén trà trong tay xuống đất, "Tiểu tức phụ của Tiêu Nguyên Trạch quá ác độc, rốt cuộc là đang giúp ta hay là đang hại ta đây?"
Hắn ta chủ yếu là muốn lôi kéo phu thê Tiêu Hàn Tranh, không phải làm hai người ghi hận.
Thê tử của Tiêu Nguyên Trạch này, ngoài mặt thì giả vờ giúp hắn ta mượn sức, sau lưng thì lại lén tính kế làm hại muội muội Tiêu Hàn Tranh nhảy vào hố lửa, ghê tởm!
Mặc dù Lương Hành Ngọc đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị làm cho hoảng sợ.
Vậy mà Thời Khanh Lạc nói đúng toàn bộ.
Hắn ta không khỏi hỏi: "Gần đây có người từng điều tra chuyện của Cát Xuân Như và Trịnh Đồng Phong không?"
Ám vệ lắc đầu, "Không có."
Lương Hành Ngọc lại ngẩn người, "Không lẽ thật sự là sư phụ của Thời Khanh Lạc báo mộng cho nàng ta?"
Kì lạ như vậy sao?
Lương Hành Thiều cũng sửng sốt một chút, cảm thấy lời giải thích này không đáng tin cậy đồng thời, cũng không thể không tin một chút.
Nếu không Thời Khanh Lạc làm sao biết những chuyện này?
Hắn ta híp mắt nhìn ám vệ, sau đó lại phân phó, "Ngươi đi truyền tin cho Tiêu Nguyên Thạch, nói với ông ta một canh giờ sau ở chỗ cũ đợi ta."
"Vâng!" Ám vệ cung kính gật đầu rời đi.
Lương Hành Ngọc thở dài, "Nhị ca, nếu Tiêu Nguyên Trạch này thật sự yêu thương tiểu thê tử kia như vậy, ta cảm thấy không nên hợp tác cùng."
"Thành sự thì ít, bại sự thì nhiều."
Mà hiện tại Lương Hành Ngọc cũng có bóng ma đối với Thời Khanh Lạc
"Nữ nhân Thời Khanh Lạc kia một bụng ý xấu, nếu chúng ta hợp tác với phu thê Tiêu Nguyên Thạch bị nàng cháng ghét, nàng có thể nghĩ biện pháp đối phó chúng ta hay không?"
Lương Hành Thiều nhìn bộ dáng này của đệ đệ, có chút dở khóc dở cười, "Ngươi có cần phải đến mức này hay không?"
"Nói Thời Khanh Lạc không khác gì mãnh thú vậy."
Rõ ràng là một nữ nhân hoạt bát thú vị, cũng không đến nỗi đáng sợ như thế.
Lương Hành Ngọc: "......" Nhị ca hắn ta lại không tin.