Lương Hành Tiêu lười nói nhảm với Phục Văn Tranh.
"Bắt đầu từ bây giờ, ngươi hãy hưởng thụ thật tốt, đại ngộ của một thị thiếp nên có đi."
"Lại nhìn thử một hoàng tử như ta, có phải sẽ bị phủ Bắc Tĩnh Hầu các ngươi uy h.i.ế.p hay không."
"Ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa đi."
Sau khi hắn ta nói xong, xoay người mở cửa ra ngoài.
Phục Văn Tranh không ngờ đến nguyên nhân Lương Hành Tiêu cưới mình, lại bởi vì lần đưa lò sưởi tay đó.
Thật ra trước đó ả có chút suy đoán, Lương Hành Tiêu thích mình, hình như là bởi vì hiểu lầm cái gì đó.
Nhưng ả cố ý không chọc thủng nó, kiên định người hắn ta thích chính là mình.
Bây giờ ả thật sự tiếp thu không nổi sự thật này, "Không, ngươi không thể đối với ta như vậy."
Lương Hành Tiêu dừng bước: "Nếu ngươi không phải người đưa lò sưởi và thuốc đến, tất nhiên sao ta có thể thích ngươi được chứ."
Sở dĩ đạp cửa đi vào vạch trần chuyện này. Trừ tức giận ra, cũng không muốn lại đối mặt với Phục Văn Tranh nữa, hy vọng trong lòng nữ nhân này có chút suy nghĩ.
Nhưng hiển nhiên nữ nhân này quá mức tự cho mình là đúng.
Trong lòng Phục Văn Tranh đặc biệt không thoải mái, ả cười lạnh: "Không phải là người muốn tìm đường muội của ta chứ?"
"Vậy ngươi cũng đừng nghĩ nữa, nửa năm trước nó đã lập gia đình rồi."
"Trừ phi ngươi cướp vợ của người ta, nếu không ngươi cũng đừng nghĩ như nguyện."
Vào giờ phút này, ả không thể tiếp thu được Lương Hành Tiêu sẽ không còn sủng ái dung túng mình nữa.
Lương Hành Tiêu cũng cười lạnh: "Ta không ác độc bá đạo giống như ngươi đâu."
"Từ nay về sau, những chuyện quá khứ của chúng ta, tan thành mây khói."
Hắn ta nói xong, không đợi Phục Văn Tranh nói gì, càng tránh đi cái tay muốn kéo mình lại của Phục Văn Tranh, quyết tuyệt rời đi.
Phía sau chỉ còn lại tiếng mắng to của Phục Văn Tranh.
Nhìn bóng lưng Lương Hành Tiêu biến mất, Phục Văn Tranh cũng không biết tại sao, đột nhiên trong lòng cảm thấy đau đớn.
Giống như thứ quan trọng nào đó đã bị biến mất.
Ả quỳ ngồi dưới đất, vừa khóc vừa mắng: "Ngươi là tên khốn kiếp, dựa vào cái gì ngươi có thể đối với ta như vậy, sao ngươi lại không tiếp tục đối tốt với ta."
Khóc một hồi phát tiết tâm trạng ra ngoài.
Khóc xong, Phục Văn Tranh nhớ được gì đó đứng dậy hỏi: "Yến Nhi đâu?"
Nếu không có tiểu tiện nhân đó đột nhiên nhắc đến chuyện này, sao ả có thể nói ra những lời như vậy, còn bị Lương Hành Tiêu nghe được.
Ả muốn róc xương con tiện nhân kia.
Lúc này nha hoàn thiếp thân cũng tỉnh lại từ trong hoảng sợ: "Nô tỳ đi tìm người ngay."
Tất nhiên nha hoàn cũng nghĩ đến chuyện này, trong lòng vô cùng hận Yến Nhi.
Nhưng sau khi tìm một vòng cũng không tìm được người, trong lòng nha hoàn có dự cảm xấu,
Sợ là tiểu tiện nhân kia cố ý hại tiểu thư.
Nha hoàn không có cách nào, chỉ có thể nhắm mắt về bẩm báo với Phục Văn Tranh.
Sắc mặt Phục Văn Tranh vô cùng dữ tợn: "Tìm, đào ba mét cũng phải tìm ra tiểu tiện nhân kia cho ta."
Lại có thể hại thảm ả như vậy.
Ả nhất định phải để cho nhị ca, g.i.ế.c c.h.ế.t cả nhà tiểu tiện nhân kia.
Bên kia, Lương Hành Tiêu đi thư phòng ngồi cả một đêm.
Sau khi trời sáng, đột nhiên có chút nghĩ thông.
Hắn ta suy nghĩ cả một đêm.
Trừ bỏ thân phận hoàng tử ra, hắn ta bị một nữ nhân đùa giỡn xoay vòng vòng, bị Phục gia tính kế, phụ hoàng cũng sẽ không để cho hắn ta làm hoàng đế đời tiếp theo.
Thật ra hắn ta cũng không thích lục đục tranh đấu với nhau, lúc trước muốn tranh giành đi lên, đột nhiên cảm thấy không thú vị nữa.
Còn về đường muội của Phục Văn Tranh, hắn ta cũng chưa từng nghĩ đến.
Đối phương đã lập gia đình, hắn ta cũng không muốn đi quấy rầy.
Hơn nữa hắn ta cũng biết, thích của mình, cũng chỉ là một chút ấm áp thuở thiếu thời mà thôi.
Hắn ta sẽ phân phó người âm thầm chăm sóc đường muội Phục Văn Thanh, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Ấm áp đã từng có kia, xem như là hoa trong trăng gương trong nước đi.
Ngôi vị hoàng đế, quyền lực gì đó cút xa đi, hắn ta không hiếm lạ.
Hắn ta lấy sổ sách của Giang Nam từ trong chỗ bí mật ra, cũng không hủy diệt, mà là đặt vào trong hộp.
Sau đó trực tiếp vào cung.