Giống như hôm nay, chủ tớ hai người Phục Văn Tranh uy hiếp, bọn họ thật sự không chỉ nói suông, nhất định có thể làm được.
Nàng ta hận không thể băm Phục Văn Tranh thành vạn mảnh, cũng chỉ hy vọng Tam hoàng tử sẽ không vô dụng như vậy.
“Gả cho hắn ta thật là xui xẻo.”
Phù Văn Tranh cảm thấy có chút choáng váng, đứng dậy nói: “Giúp ta tắm rửa.”
“Vâng!” Nha hoàn lập tức bước lên phía trước.
Chỗ Tam hoàng tử đang đứng chính là chỗ khuất trong bóng tối, nếu không nhìn kỹ sẽ không dễ dàng phát hiện ra.
Vì vậy, cả Phục Văn Tranh và những nha hoàn khác đều không biết vị Tam hoàng tử vừa nghe những gì.
Sắc mặt Lương Hành Tiêu tái mét, đôi tay nắm chặt thành quyền đứng ở cửa.
Hắn ta là con do cung nữ sinh, mẫu thân hắn ta qua đời khi sinh, ở trong cung hắn ta không được coi trọng.
Thường bị thái giám ức h.i.ế.p và đối xử lạnh nhạt.
Hắn ta nhớ hôm đó trời rất lạnh, nhưng hắn ta lại không có quần áo dày để mặc, hai tay đều tê cóng.
Nhưng không biết tại sao có người cho hắn ta một cái sưởi tay, mấy ngày sau lại có một lọ kem trị nứt nẻ được gửi đến cho hắn ta, mang đến cho hắn ta hơi ấm duy nhất.
Cho nên hắn ta luôn trân trọng giữ gìn sự ấm áp đó.
Cưới Phục Văn Tranh chính là vì chút ấm áp đó.
Không thể phủ nhận gia thế của Phục Văn Tranh cũng là một nhân tố trong đó, nhưng lý do làm hắn ta muốn tranh giành vị trí kia, chủ yếu cũng là vì Phục Văn Tranh.
Hy vọng sau này ả sẽ không bị người khác làm hại, dù sao ả cũng kiêu ngạo, khoa trương như vậy.
Hắn ta không bao giờ tưởng tượng được rằng sự thật năm đó lại tồi tệ đến như vậy.
Từ đầu đến cuối, hắn ta đã nhận sai người.
Thảo nào Phục Văn Tranh không cho phép hắn ta chạm vào mình, hắn ta nghĩ thầm cần tôn trọng ả, cho nên chưa có sự cho phép cũng không cưỡng ép ả.
Bây giờ nghe thấy những lời của Phục Văn Tranh, mặc dù rất tức giận, nhưng không biết vì sao trong lòng hắn ta có chút nhẹ nhõm, cũng không có cái gọi là đau đớn tận xương.
Có lẽ ngần ấy năm, hắn ta đã tự lừa dối mình thích Phục Văn Tranh nhiều như vậy.
Nếu không, tại sao ngoại trừ tức giận thì không có suy nghĩ nào khác.
Hắn ta nhắm mắt lại, lại mở ra lần nữa, một chân đá văng cửa phòng ra.
Mọi người bên trong đều giật mình.
Phục Văn Tranh nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của Lương Hành Tiêu, có chút chột dạ hỏi: “Ngươi, sao ngươi lại ở đây?”
Lương Hành Tiêu yên lặng nhìn ả, “Tất cả những lời vừa rồi ngươi nói ta đều nghe thấy.”
Vẻ mặt Phục Văn Tranh thay đổi, tiếp đó không cam lòng nói: “Vậy thì sao?”
Thực ra mấy năm nay Lương Hành Tiêu vẫn luôn dung túng ả, cho nên ả cảm thấy hắn ta sẽ không làm gì mình.
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên ả coi thường thân phận của hắn ta.
Lương Hành Tiêu nói với nha hoàn trong phòng, “Tất cả đi ra ngoài.”
Ngoại trừ nha hoàn thiếp thân, những nha hoàn khác đều vội vàng ra khỏi phòng.
Họ không muốn nghe chút nào, tò mò sẽ g.i.ế.c người.
Đây là lần đầu tiên Phục Văn Tranh nhìn thấy Lương Hành Tiêu như thế này, không khỏi giữ chặt nha hoàn thiếp thân, “Có cái gì ngươi nói đi, nha hoàn này không cần đi ra ngoài.”
Lương Hành Tiêu không ép buộc, chờ những người khác đi ra ngoài, hắn ta chủ động đóng cửa lại.
Sau khi nha hoàn thắp hương bước ra, nàng ta giả vờ nhà xí rồi chuồn mất.
Sau đó, với sự giúp đỡ của người của Tiêu Hàn Tranh, nhanh chóng rời khỏi phủ Tam Hoàng tử.
Bằng không, chờ Phục Văn Tranh phản ứng lại, nàng ta, người chủ động khơi chuyện trước kia nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.