An An Của Anh

Chương 6


3 tuần


“ Chào cậu nhé, mình tên Nguyễn Đăng, đây là Lục Thuật, dưới này là Cố Dương và Tống Hải.”

“ Chào cậu” Cố Dương mỉm cười chào lại.

“ Chào bạn mới.” Tống Hải đang chơi PS5 cũng ngẩn đầu trả lời cô.

Châu An Nguyên cũng không biết nói gì nên chỉ gật đầu cười, cô đang định quay lên thì nghe Nguyễn Đăng hỏi, “ Cậu là người ở đâu vậy, tiếng nói của cậu dễ nghe lắm, y như ngước suối chảy vậy, nhẹ nhẹ , trong trong.”

Châu An Nguyên cười thẹn : “ Mình người gốc Giang Nam, cảm ơn vì lời khen của cậu.”

“ Oa, thì ra là con gái Giang Nam thảo nào tiếng nói lại mềm mại như vậy, vậy cậu có bạn trai chưa, cậu cảm thấy mình.....Á” Nguyễn Đăng đang nói thì bị Lục Thuật đá vào chân ghế làm cậu ta ngã chổng vó, “  Sao ông đá tôi.”

“ Nói nhảm ít thôi, lo học đi.” Lục Thuật nói xong thì quay lên nhìn Châu An Nguyên một cái thấy cô đang ngơ ngác vì cứ ngã của Nguyễn Đăng.

“ Cậu chính nhân quân tử cái gì, đồ hẹp hòi.” Nguyễn đăng đứng lên vỗ vài cái phủi bụi trên người lẩm bẩm.

Trong lòng Châu An Nguyên bây giờ đang nghĩ mấy cậu bạn bàn dưới này đều không bình thường, không nên tiếp  xúc nhiều với họ sẽ tốt hơn, vì thế cô nhanh chóng quay lên.

Buổi sáng học 3 tiết tan lớp lúc 12h, giờ học kết thúc làm  tinh thần học sinh Nhất Trung trở nên phấn khởi hơn vì ở căng tin trường có một món ăn rất ngon “ thịt kho trứng chiên”, đây là đặc sản của Nhất Trung chỉ có những ai may mắn mới được ăn.

Châu An Nguyên mới chuyển trường đến nên không biết, cô thong thả thu dọn sách vở, Quách Kiều ở bên cạnh thì gấp gáp đến không chờ nổi mà vừa dọn vừa nói, “Nhanh, An An, trường chúng ta có món thịt kho trứng chiên ngon lắm, chúng ta phải nhanh chân không là hết đấy.”

Châu An Nguyên ngơ ngác, trong đầu nghĩ chẳng trách các bạn tan học xong sách vở còn không thèm dọn mà cứ thế chạy đi thì ra là đi cướp đồ ăn.

Cầu thang tầng 4 khối 11 trật cứng đông đúc chen lấn, không làm sao xuống được, đến khi vơi đi đến căng tin thì nghe tin thịt chiên trứng đã hết, ai nấy đều ỉu xìu.

“ Hừ, Sao lại nhanh như thế được.” Quách Kiều đứng bên cạnh Châu An Nguyên chán nản thở dài.

Châu An Nguyên cũng không biết thịt kho trứng chiên thì có gì ngon đến thế nên cô chỉ an ủi Quách Kiều vài câu “ Ngày mai chúng ta chạy thật nhanh chắc chắn sẽ còn, hôm nay ăn tạm món khác nhé.”

Căng tin Nhất Trung có 3 tầng, tầng 1 là đồ ăn bình dân giá rẻ hơn và có thịt kho trứng nên số lượng học sinh ăn ở đây rất đông, tầng 2 thì đắt hơn một chút nhưng cũng chỉ dành cho mấy bạn ghét ngồi chung bàn với người khác và hầu như là con nhà giàu, tầng 3 dành cho giáo viên và các con của giáo viên.

Châu An Nguyên lấy cơm xong thì cùng Quách Kiều đi tìm chỗ ngồi, căng tin không thể lắp điều hòa mà chỉ lắp quạt và hầu như các bạn đều chọn ngồi ở giữa cho mát nên xung quanh khá ít bạn ngồi. Châu An Nguyên, Quách Kiều và mấy người bạn của cô ấy ngồi ở bàn gần cửa sổ, mặc dù nắng không vào nhưng gió nóng bên ngoài phả vào có chút nóng.

*

Lục Thuật, Tống Hải đang chơi game PS5 trên tầng 2 căng tin, Cố Dương với Nguyễn Đăng phụ trách đi lấy cơm, tầng 2 thoáng hơn tầng 1 nhiều, có điều hòa mát rượi.

Lục Thuật nhàn nhã ngồi trên ghế, 2 chân cậu vắt lên một cái ghế khác, tay bấm PS5, đầu hơi cúi, miệng hơi nhếch lên, có vẻ như tâm trạng không tồi.

“ Cơm tới rồi, tới rồi đây.” Nguyễn Đăng bưng 2 đĩa thức ăn đặt lên bàn, theo sau là Cố Dương đang bê canh và cơm.

“Hôm nay có thịt kho tàu với sườn khá ngon đấy.”

“ Cậu chỉ biết mỗi ăn thôi.” Tống Hải gắp miếng rau xào vào bát Nguyễn Đăng, “ Ăn rau cho dễ tiêu hóa.”

“ Hừ, tôi chỉ ăn thịt thôi.” Nguyễn Đăng nói vậy nhưng vẫn ăn miếng rau Tống Hải gắp.

*

Ăn cơm xong học sinh trở lại lớp nghỉ ngơi hoặc có nam sinh ở sân thể chất chơi bóng rổ.

2h chiều bắt đầu tiết đầu tiên của buổi chiều và kết thúc vào 5h. Mới đi học lại nên lớp 10 và lớp 11 chưa có tiết tự học tối mà chỉ có lớp 12 bắt đầu cho năm học bước ngoặt của cuộc đời.

Châu An Nguyên theo dòng người ra cổng thì thấy chiếc xe quen thuộc của bố cô. Mở cửa xe ngồi vào.

“ Con có đói không?, ăn chút quà vặt đi con, bố bảo thư ký mua cho con đấy, ăn cho đỡ đói.” Châu Thành đưa một đồ ăn vặt cho con gái, “ Ăn ít chống đói thôi, để bụng về nhà ăn cơm không mẹ con lại la cho.”

“ Vâng ạ, đúng lúc con đang đói.”

Trên đường về ông Châu Thành hỏi cô hôm nay ở trường mới thế nào, đã quen với bạn mới chưa, có theo kịp tốc độ giảng của thầy cô không,...Cô đều nhẹ nhàng trả lười từng câu một thì cũng đã đến nhà.

“ Con về rồi ạ.” Châu An Nguyên thay dép ở cửa thấy mẹ cô đang ngồi ở sofa chào một tiếng rồi vào phòng thay quần áo cất cặp sách.

Trên bàn ăn cơm bà An Cẩn Ngôn cũng hỏi về tình hình thích ứng của con gái ở trường học, “ Có gì không hiểu thì hỏi bạn, hỏi thầy giáo, còn nếu không hiểu nữa thì nói với mẹ, mẹ thuê gia sư hoặc cho con đi học thêm. Tuyệt đối không được để thành tích, lần này mẹ đã hỏi thăm rồi, cách dạy của thầy cô ở Nhất Trung rất chi tiết và cặn kẽ nhưng vì dù gì cũng là môi trường mới nên cần cho con thời gian thích ứng. Lần thi vào cuối tháng này phải đạt trong top 20 cho mẹ.”

“ Vâng ạ.”Cô cúi đầu lẩm bẩm, mẹ cô luôn rất xem trọng thành tích, lúc nào cũng khoe khoang với người khác con gái mình học giỏi ra sao, luôn đạt top 10 toàn khối nên lần này cũng coi như đỡ hơn.

“ Thôi được rồi, ăn cơm đi con, chuyện này cứ từ từ không vội.” Châu Thành gắp cho con gái miếng sườn xào cho ngọt rồi lại gắp cho bà An Cẩn Ngôn, “ Bà để cho con gái thích ứng trước đã đừng quá quan trọng thích, để cho con nó còn thở nữa.”

“ Tôi cũng là vì tốt cho con mình nên mới nghiêm khắc với nó, tôi chỉ có một đứa con gái thôi nên chắc chắn nó phải thật giỏi để sau này cuộc sống của nó sẽ viên mãn khi nhìn lại quá khứ.” Bà An Cẩn Ngôn hừ một tiếng nói với chồng mình.

“ Ăn cơm a, ăn cơm, hôm nay sườn xào chua ngọt ngon quá, haha.” Ông Châu Thành luôn là người xuống nước mỗi khi bà An Cẩn Ngôn nổi giận.

Ăn cơm xong Châu An Nguyên về phòng đi tắm và ngồi vào bàn học làm đề toán mà hôm này lão Trương đưa. Tổng cộng có 10 đề mà cuối tuần nộp thì mỗi ngày phải làm 2 đề. Đều là những kiến thức cơ bản mà cô đã được học trước đó và cũng có nhưng câu mới lạ, độ khó tăng lên nhưng ở Giang Nam bà An Cẩn Ngôn cho cô đi học thêm nên những câu này cô có thể làm được.

Ban đêm trời có những cơn gió nhè nhẹ, khẽ thổi vào cửa sổ làm làn tóc của thiếu nữ bay phất phới.

Màn đêm tĩnh lặng chỉ có tiếng xe cộ đi lại ở đường lớn.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play