Thân là Đại Trưởng lão Ô Tinh, đêm nay cảm thấy tâm thần bất an.
"Ăn hết huyết thực hôm nay, Long Vĩ Trĩ nhất định sẽ đẻ trứng, chẳng lẽ muốn sinh ra một con dị chủng?"
Ô Tinh lẩm bẩm, lấy ra một bộ dụng cụ kỳ lạ, dùng mai rùa chế thành, lão ta dùng Quy Bặc thuật để bói toán.
Long Vĩ Trĩ vốn đã rất mạnh, nếu có thể xuất hiện dị chủng, sẽ trở thành chiến lực càng thêm mạnh mẽ cho Ô gia trại, yêu thú dị chủng thậm chí có cơ hội đột phá đến lục giai.
Đến lúc đó, nắm trong tay một con yêu thú lục giai, Ô gia có thể chân chính một tay che trời ở huyện Tri Viễn!
Trong tiếng rơi "loạch xoạch", mai rùa rơi xuống đất, tản mát thành một đồ án.
Quẻ tượng không hấp dẫn Ô Tinh, ngược lại là những mảnh mai rùa rơi xuống đất, mặt sau đều úp xuống dưới.
Ô Tinh biến sắc.
"Quy phục triều thiên, điềm đại hung!"
Ô Tinh am hiểu bói toán, quẻ này, tính là hai con chim Long Vĩ mà Ô gia nuôi dưỡng, kết quả xuất hiện một quẻ tượng cực kỳ hiếm thấy.
Toàn bộ mai rùa úp xuống, giống như đại quy ngửa mặt lên trời.
Rùa mà lật ngửa, sẽ rơi vào hiểm cảnh thập tử nhất sinh, nếu không có ngoại lực tương trợ thì chỉ có thể chờ chết.
Sống hơn sáu mươi năm, Ô Tinh chưa bao giờ nhìn thấy quẻ tượng như thế, lão ta ngoài kinh nghi, lập tức chạy tới nơi nuôi dưỡng yêu thú, tự mình xem xét một lần.
Hai con Long Vĩ Trĩ mà Ô gia nuôi nhiều năm, đêm nay trở nên nóng nảy hơn trước rất nhiều.
Trước khi đẻ trứng, Long Vĩ Trĩ phần lớn sẽ có bộ dáng như thế, thuộc về hiện tượng bình thường, nhưng Ô Tinh luôn cảm thấy đêm nay hình như có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
"Đại tế phải mau chóng tiến hành, tránh đêm dài lắm mộng."
Ô Tinh hạ quyết tâm, đi ra khỏi trại.
Đại tế vốn là bắt đầu vào lúc nửa đêm, nhưng mà sự xuất hiện của hung quái, khiến Ô Tinh quyết định thay đổi thời gian, mau chóng hoàn thành Đại tế.
Mang theo một đội con cháu Ô gia, Ô Tinh đi ra khỏi Ô gia trại, muốn đi nghênh đón Thánh Tử.
Kết quả vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy một đội ngũ đón dâu kỳ quái đi tới từ phía đối diện con đường dài.
Ô Tinh liếc mắt một cái liền nhận ra cỗ kiệu được xem như kiệu hoa kia, chính là xe hoa vốn nên được Thánh Tử ngồi!
Mà tân lang mang theo, đâu phải hoa hồng lớn gì, rõ ràng là đài sen của Thánh Tử!
Tân nương tử trên kiệu hoa lại càng là một bộ bạch cốt!
Ô Tinh trong lòng giận dữ, nhưng không có lập tức phát tác.
Đội ngũ đón dâu quỷ dị tới rất nhanh, không bao lâu đã dừng lại trước cổng lớn Ô gia trại.
Bình Sơn Quân cùng Môn Lục sau khi đặt kiệu hoa xuống, cũng không quay đầu lại mà chạy mất dạng.
Đây là lời căn dặn của Vân Khuyết từ trước.
Đêm nay đón dâu, là chuyện của một mình Vân Khuyết, không cần bất kỳ ai trợ giúp.
Chờ đến khi nhìn rõ tân lang mặc y phục màu đen kia, Ô Tinh lập tức hiện ra vẻ kiêng kỵ.
Lão ta nhận ra Vân Khuyết!
Một năm trước, người cầm theo một thanh đao xông vào Ô gia trại, Ô Tinh làm sao có thể quên.
"Liệp Yêu Nhân đến từ Thanh Hồ Sơn, tới Ô gia trại của chúng ta có chuyện gì?" Ô Tinh trầm giọng hỏi.
"Không có chuyện gì thì ta đã chẳng lên Tam Bảo Điện, tìm tới Ô gia các ngươi đương nhiên là có chuyện rồi." Vân Khuyết cười ha hả nói: "Báo cho các ngươi một tin tốt, hôm nay ta tới cưới vợ!"
"Chuyện tốt a, chúc mừng, chúc mừng, nếu ngươi đã cưới vợ, hẳn là nên về Thanh Hồ Sơn của mình mới phải chứ. Nếu thiếu rượu và thức ăn, Ô gia ta có thể tặng một ít." Ô Tinh ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói.
"Rượu và thức ăn thì miễn đi, ta tới là muốn sính lễ." Vân Khuyết mỉm cười nói.
"Sính lễ? Đây là đạo lý gì, ngươi cưới vợ, chẳng lẽ còn muốn tới Ô gia ta đòi tiền hay sao?" Ô Tinh cười lạnh nói.
"Đương nhiên rồi, không tìm Ô gia các ngươi đòi, chẳng lẽ lại đi tìm người khác, ta cưới chính là người của Ô gia các ngươi." Vân Khuyết đưa tay chỉ cô dâu bạch cốt trên kiệu hoa, nói: "Vợ của ta, Ô Linh Nhi."
Nghe được lời ấy, thần sắc Ô Tinh trong nháy mắt lạnh xuống.
Lão ta biết Vân Khuyết không phải tới đòi sính lễ, mà là tới tính sổ!
"Ô Linh Nhi đã ở Thần Quốc đầu thai chuyển thế, vĩnh hằng bất diệt, được hưởng tự tại, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nên quấy rầy nàng."
"Ha ha ha ha, ha ha ha ha!!!"
Vân Khuyết bỗng nhiên cất tiếng cười to, cười đến mức không kiêng nể gì, cười nói: "Thần Quốc thật đúng là một nơi tốt a, vừa có thể hưởng phúc lại vừa có thể trường sinh, vậy vị Đại Trưởng lão như ngươi, có muốn đi một chuyến tới Thần Quốc hay không?"
Ô Tinh theo bản năng lui về sau một bước, đám con cháu Ô gia bên cạnh lão ta nhao nhao nắm chặt vũ khí trong tay.
Nếu như đổi thành người khác, dám ở trước cổng chính Ô gia trại mà kiêu ngạo như thế, người của Ô gia đã sớm xông lên đánh chết rồi.
Thế nhưng Vân Khuyết không phải người ngoài.
Liệp Yêu Nhân đến từ Thanh Hồ Sơn, Ô gia cũng phải kiêng kỵ vài phần.
Ô Tinh nheo mắt, trầm giọng nói:
"Ô Linh Nhi tự nguyện trở thành Thánh Nữ thay cho muội muội, không ai bức bách, ngươi có thể đi lên trấn mà hỏi thăm, đây là lựa chọn của chính nàng ấy."
"Vậy sao, xem ra là ta trách lầm các ngươi rồi." Vân Khuyết gật gật đầu, ra vẻ bừng tỉnh nói.
"Ô gia ta chưa bao giờ hãm hại người trong nhà, Ô Linh Nhi cũng mang họ Ô, chúng ta đương nhiên sẽ không hãm hại nàng ấy, nếu đã biết tiền căn hậu quả, ngươi có thể rời đi rồi đấy, trấn Ô Kê không chào đón Liệp Yêu Nhân, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, về sau tốt nhất là đừng gặp mặt nữa." Ô Tinh trầm giọng nói.
"Ta sẽ đi, tuy nhiên trước khi đi, có một tin tức muốn nói cho ngươi biết." Vân Khuyết nói.
"Tin tức gì?" Ô Tinh nhíu mày.
"Đêm nay Tộc trưởng của các ngươi sẽ chết, đêm nay tộc nhân Ô gia các ngươi đều sẽ chết, hai con gà ngươi nuôi cũng sẽ chết, còn vị trí Đại Trưởng lão này của ngươi, có nguyện ý chết thay cho bọn họ hay không?" Vân Khuyết hiện ra nụ cười cổ quái, nói: "Đây là lựa chọn của chính ngươi đấy, nên suy nghĩ cho kỹ đi."
Sắc mặt Ô Tinh càng ngày càng lạnh lẽo.
Những người còn lại của Ô gia càng nắm chặt vũ khí hơn, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Ngoài cửa lớn Ô gia trại trống trải, bầu không khí ngột ngạt, giương cung bạt kiếm.
Từ xa, Mục Thanh Dao nắm chặt hai tay, cùng Bình Sơn Quân và Môn Lục trốn trong bóng tối, quan sát tình hình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT