Chờ trưởng lão Ô gia đi xa, Tiểu Đậu Đinh mới dám đứng dậy.

Nàng cố nén nước mắt chạy về trong phòng.

“Vân đại ca, muội không thể tiếp đãi huynh nữa, muội phải đi Ô gia trại rồi.”

Tiểu Đậu Đinh cúi đầu, nói được một lúc, nước mắt lã cho rơi xuống, nàng cố chấp không chịu khóc thành tiếng.

Bình Sơn Quân thực sự không nhìn nổi, tức giận nói:

“Ăn một đứa còn chưa đủ, nhất định phải cả nhà đều ăn hết mới được hay sao! Ta ăn cái gì cũng phải chừa lại vài kẻ sống, kẻo ăn sạch hết sau này không còn gì mà ăn, Ô gia trại đây đúng là muốn diệt môn mà!”

Mục Thanh Dao trầm ngâm nói: “Tiểu Đậu Đinh, tập tục của trấn Ô Kê các ngươi, có phải khi chọn lựa Thánh Tử, đều phải ngồi lên đài sen không?”

Tiểu Đậu Đinh khóc nấc gật đầu: “Chờ muội tắm rửa sạch sẽ, phải ngồi trên đài sen ở cửa chờ xe hoa tới, sau đó được đưa đến Ô gia trại.”

“Hồng sắc liên đài, Hồng Liên giáo…” Mục Thanh Dao trầm giọng nói.

Cái đài sen màu đỏ ở cửa kia thực sự quá chói mắt.

Bình thường không thấy đâu, chỉ có lúc tuyển chọn Thánh Tử, cử hành đại tế mới xuất hiện.

Tập tục của Ô gia, không biết đã truyền thừa bao nhiêu năm, nhưng ý nghĩa thực sự chưa chắc chỉ đơn giản là tập tục.

Nếu không tại sao không dùng đài hoa khác, màu sắc khác, lại nhất định phải dùng đài sen màu đỏ?

Hơn nữa Tiểu Đậu Đinh từng nói, gần đây trong trấn không có người ngoài đến, Mục Thanh Dao lúc này đã có thể khẳng định, Ô gia trại, tuyệt đối có liên quan đến Hồng Liên giáo.

Sở dĩ Hồng Liên giáo không phái cao thủ đến mai phục là vì cả Ô gia trại đều là người của Hồng Liên giáo!

Nghĩ đến đây, Mục Thanh Dao không khỏi cảm thấy sợ hãi.

May mắn lúc trước bọn họ đi Bách Ngọc thành, có cơ hội giao thủ với người của Hồng Liên giáo.

Nếu như lúc trước đi trấn Ô Kê, chỉ e vừa vào trấn đã bị Ô gia trại vây công, chẳng khác nào một bước sa chân vào đầm rồng hang hổ, muốn chạy trốn khó như lên trời.

Ô gia trại dám nuôi Long Vĩ Trĩ, chứng tỏ Ô gia ít nhất cũng có cao thủ thất phẩm, bằng không rất khó chế ngự được yêu thú thất giai.

Mục Thanh Dao nhanh chóng suy tính, rất nhanh đã nghĩ ra một phương án tốt nhất.

“Chúng ta đưa Tiểu Đậu Đinh đi, đến thành trấn xa hơn một chút rồi an bài cho nàng, như vậy vừa có thể tránh xung đột với Ô gia trại, lại có thể cứu Tiểu Đậu Đinh khỏi số phận bị biến thành tế phẩm.”

Mục Thanh Dao nói ra ý kiến của mình, Môn Lục và Bình Sơn Quân nghe vậy đều gật đầu lia lịa.

Môn Lục ngoài việc có thể xuyên qua cửa, chẳng còn tác dụng nào khác, nếu đánh nhau chắc chắn tự thân khó bảo toàn.

Bình Sơn Quân cực kỳ kiêng kỵ Ô gia trại, trộm rượu một lần, nó đã không dám quay lại, bảo nó đi đối mặt với hai con Long Vĩ Trĩ thất giai đỉnh phong, chắc chắn nó không làm.

Hứa Thanh không nói gì.

Hắn lấy quả khô quắt kia ra, hung hăng cắn một miếng lớn.

Quả khô quắt như vậy là vì để quá lâu.

Ô Linh Nhi đã chết hơn một tháng, quả hái lúc nàng còn sống, tự nhiên trở thành bộ dạng như vậy.

“Ngọt.”

Hứa Thanh há to miệng nhai thịt quả, khóe miệng nở nụ cười kỳ quái.

Bình Sơn Quân nhìn mà mí mắt giật giật, sợ Hứa Thanh kích động xách đao đi chém người, vội vàng nhắc nhở:

“Ô gia trại không dễ chọc đâu! Không chỉ có hai con Long Vĩ Trĩ chiến lực kinh người, mà gia chủ của bọn họ cũng không phải loại vừa đâu, ta đoán lão già Ô Nhân Kiệt kia ít nhất cũng có tu vi thất phẩm! Hơn nữa, không giống hai nhà Nho Môn, lão ta rất có thể có liên quan đến Vu tu, một gã Vu tu thất phẩm cộng thêm hai con Long Vĩ Trĩ thất giai đỉnh phong, chúng ta chắc chắn không đánh lại!”

Ô Nhân Kiệt trong miệng Bình Sơn Quân chính là trại chủ Ô gia trại, cũng là gia chủ Ô gia.

Nói xong, Bình Sơn Quân đá vào Môn Lục một cái.

Môn Lục nhìn Bình Sơn Quân, ngơ ngác một lúc lâu mới phản ứng kịp, vội vàng nói:

“Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không! Chúng ta là người từ nơi khác đến, tốt nhất đừng gây chuyện thị phi, tập tục của người ta, không liên quan đến chúng ta, thừa dịp bây giờ chưa gặp nguy hiểm, chúng ta đi nhanh đi!”

“Đi thì đương nhiên là phải đi.”

Hứa Thanh ăn xong quả khô, lau miệng nói: “Nhưng trước khi đi, ta có việc muốn làm.”

Lời này vừa thốt ra, Bình Sơn Quân và Môn Lục đều giật thót tim.

Thần sắc Mục Thanh Dao ngược lại thoải mái hơn không ít, nàng nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Hứa Thanh:

“Huynh muốn làm gì, muội đi cùng huynh.”

“Thật sao?” Hứa Thanh cười hỏi.

“Đương nhiên là thật, chỉ cần huynh đừng ghét bỏ muội là gánh nặng.” Giọng nói của Mục Thanh Dao rất nhỏ, nhưng thần sắc lại kiên định.

“Ta đi cưới vợ, nàng cũng muốn đi theo sao?” Hứa Thanh nói như đang đùa.

Mục Thanh Dao ngẩn người, rất nhanh sau đó nàng dường như đã hiểu ra, không trả lời mà chỉ gật đầu thật mạnh.

Sinh tử có nhau, nguyện cùng chàng kề vai!

Hứa Thanh nhìn về phía Bình Sơn Quân và Môn Lục, nói:

“Lát nữa hai vị phải giúp ta một việc.”

Bình Sơn Quân và Môn Lục vội vàng gật đầu, dù sao ở đây Hứa Thanh là người quyết định.

Trời nhanh chóng tối sầm lại.

Không lâu sau, bên ngoài lại có người đến.

Lần này là bốn người Ô gia khiêng một chiếc kiệu nhỏ, kiệu được trang trí bằng hoa tươi, nhìn rất vui mừng.

“Thời khắc đã điểm, Thánh Tử lên đường!”

Tiếng hô lớn từ bên ngoài truyền đến, nghe thì vui tai đấy, nhưng con đường phía trước, lại là hoàng tuyền lộ.

Cọt kẹt.

Cửa phòng mở ra, Tiểu Đậu Đinh rụt rè đi ra, bên cạnh là thiếu niên áo đen.

Người Ô gia khiêng kiệu nhìn thấy Hứa Thanh, lập tức lộ vẻ mặt khó chịu.

Bọn họ không nhận ra Hứa Thanh, nhưng biết trong nhà Tiểu Đậu Đinh không còn ai.

“Các vị, có thể thương lượng một chút được không, muội muội ta không muốn đi Thần quốc, hay là các ngươi đổi Thánh Tử khác đi?” Hứa Thanh mỉm cười nói.

“Vớ vẩn!” Một tên Ô gia lạnh lùng nói: “Thánh Tử là do Thiên Thần lựa chọn, ngươi nói đổi là đổi được sao? Ngươi là cái thá gì!

“Nơi này là trấn Ô Kê,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play